Chương 4: (Vô Đề)

Thôi Đào Hoa không ngờ Tưởng đại tẩu lại mắng chửi thẳng mặt như thế, có chút xấu hổ, lại có chút hối hận.

Trên cả thị trấn này, chỉ có chỗ bà là bán thịt không bao giờ cân thiếu. Đắc tội với bà, sau này biết mua thịt ở đâu vừa ý?

"Mụ cọp cái vẫn là mụ cọp cái, hung dữ chec đi được! Đứa bé này đâu phải do bà ta sinh ra, nuôi lớn rồi cũng không thật lòng với bà, sau này bà ta vẫn phải cô độc đến già thôi!"

Thôi Đào Hoa rêu rao khắp nơi, những phụ nữ trong chợ nhìn thấy cô ta như nhìn thấy ruồi nhặng, chẳng thèm để ý.

Chỉ có đám đàn ông độc thân là tụ tập quanh cô ta, cùng nhau chửi mụ Tưởng cọp cái.

Thật không ngờ, cái miệng của Thôi Đào Hoa chẳng khác gì quạ đen.

Mấy ngày sau, có người từ huyện đến.

Là một mụ nha bà (kẻ buôn người), bà ta tìm đến, nhìn ta từ đầu đến chân rồi tỏ vẻ rất hài lòng, định dẫn ta đi.

Bà ta nói phụ thân ta đã bán ta cho bà ta, đổi lấy mười lăm lượng bạc.

Tưởng đại tẩu với thân hình to lớn như tháp chắn trước mặt ta.

Dần dần, quanh quầy thịt đã có rất nhiều người vây lại.

Mụ nha bà liếc nhìn Tưởng đại tẩu, từ tốn lấy ra một tờ khế ước bán thân, lắc lư trước mặt bà, rồi giơ lên trước đám đông.

"Giấy trắng mực đen rõ ràng, trên đây có dấu tay của phụ thân con bé, không ai cản nổi đâu."

Một Tú tài viết thư thuê bên cạnh, chen qua đám đông, tiến lên xem tờ bán thân khế, rồi bảo rằng tờ giấy đó đúng là thật.

Nha bà nói rằng, phụ thân và mẫu thân ta cần sinh sống ở huyện thành, đang thiếu thốn nên đã bán ta đi.

Mọi người nhìn ta đầy thương cảm. Vất vả lắm mới được ăn bữa cơm nóng, cuối cùng lại bị chính phụ thân và mẫu thân mình bán đi.

Nha bà kéo mạnh ta về phía xe ngựa, coi đám dân đen trong chợ chẳng khác gì rơm rác.

Ta sợ hãi, nhưng không khóc, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay mụ.

Mụ đau đến mức hét lên một tiếng, vung tay định giáng xuống đầu ta.

Ta trợn to mắt, kiên quyết nhìn chằm chằm vào mụ, không hề lùi bước.

Ta biết, mụ là kẻ đại ác, xấu xa chẳng khác gì phụ thân và mẫu thân ta!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng cú đánh mà ta tưởng sẽ rất đau lại không đến, vì có một bóng dáng to lớn đã lao đến, chặn lấy cú đánh nhắm vào ta.

Cùng lúc đó, ta được ôm vào lòng.

"Con bé này chỉ là một đứa trẻ thôi, bà đánh thế có thể lấy mạng nó đấy! Bà thật là nhẫn tâm."

Người ôm ta là lão Trương, ông lão bán kẹo đường.

"Đồ nha bà ác độc, không chec tử tế được đâu." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm trong đám đông.

Mọi người cũng bắt đầu xì xào lên tiếng.

Dù họ có thể nói xấu Tưởng đại tẩu là mụ hổ già, gọi ta là kẻ ăn bám, nhưng khi đối diện với người ngoài, chúng ta vẫn là "người nhà."

Tưởng đại tẩu cầm dao, đứng chắn trước mặt mụ nha bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!