Sáng hôm sau, khi bà tỉnh dậy, chúng ta nhìn nhau trân trối.
Bà ngượng ngùng quay đi, rồi dậy nấu bữa sáng.
Nhưng bà không đuổi ta về phòng, thế là ta cứ thế nán lại, ngủ chung với bà.
Ta nhớ khi còn rất nhỏ, ta cũng thường ngủ chung với mẫu thân. Nhưng từ khi có đệ đệ, mẫu thân không cho ta ngủ cùng nữa.
Dù vậy, mỗi tối khi mẫu thân kể chuyện cho đệ đệ nghe, ta vẫn được ngồi ở mép giường nghe theo.
Chờ đệ đệ ngủ say, mẫu thân mới dừng lại, gọi ta dậy, bảo ta ra ngoài phòng khác ngủ.
Giọng nói của mẫu thân luôn mềm mỏng, chẳng bao giờ to tiếng như bà ấy.
Mẫu thân dịu dàng dặn ta phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, mọi chuyện đều phải ưu tiên đệ đệ.
Mẫu thân bảo, sau này lớn lên, ta cũng phải hỗ trợ đệ đệ.
Phụ thân cũng ôn hòa, ông nói đợi khi ông thi đỗ, cả nhà ta sẽ được ăn ngon, mặc đẹp!
Sẽ không còn phải nhìn sắc mặt của mụ cọp cái ấy mà sống nữa.
Thế nhưng, chưa đợi đến khi phụ thân thi đỗ, cũng chưa đợi đến lúc ta trưởng thành, họ đã quyết định vứt bỏ ta, nói bỏ là bỏ.
"Tưởng đại tẩu, ngươi thật sự muốn nhận nuôi con bé này sao?" Người trong chợ không kìm được, đến khuyên bà.
"Ngươi chẳng lẽ đã quên cái gã đàn ông bạc tình đó đã vứt bỏ ngươi thế nào rồi à?"
"Đúng đấy! Đây còn là con gái của con hồ ly kia, nuôi nó chẳng phải là tự cầm d.a. o đ.â. m vào tim mình sao?"
Ta rụt cổ lại, không dám nhìn vào bóng lưng cứng ngắc toát ra hơi lạnh của bà.
Thời gian qua, ta cứ ngỡ bà đã thực sự chấp nhận ta.
Nhưng tiếng bà chặt xương ngày càng vang lên dồn dập, khiến ta có chút sợ hãi.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bà thu dọn quầy hàng.
Ta chẳng dám lên tiếng, chỉ đứng dậy giúp bà thu xếp, nhưng ngay lập tức bị bà giật lấy mọi thứ.
Bà bước đi rất nhanh, sải chân lớn.
Ta chạy theo, dùng hết sức lực để đuổi kịp và kéo tay bà lại.
Nhưng bà thô bạo hất tay ta ra, chẳng nói lời nào, vội vã bỏ đi.
Ta lại bị bỏ rơi nữa sao?
Nồi canh xương thơm phức, chiếc chăn ấm áp, và cả tiếng ngáy đều chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi sao?
Ta co ro thân hình nhỏ bé, bước đi vô định trong màn đêm buông xuống, không biết mình phải đi đâu.
Khi bóng đêm dày đặc nhất, ta tìm được một chỗ.
Đó là một hố chôn tập thể ở phía Bắc thị trấn, nơi người ta thường đẩy những xác chec mới đến.
Ta nằm xuống, cuộn tròn người, chẳng màng đến chuyện có dậy được hay không.
Dù sao, cũng chẳng ai cần ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!