Chương 2: (Vô Đề)

Khắp người ta bầm tím, đau đớn vô cùng.

Nhưng dù đau đến mấy cũng không thể thắng được cơn đói hành hạ, đêm về nằm trong căn nhà rách nát, bốn bề gió lùa lạnh lẽo, ta kéo một sợi rơm từ mái nhà rủ xuống, nhét vào miệng nhai.

Không ngờ lại có vị ngọt.

Ban ngày, ta vẫn thường đến xem bà ấy bán thịt.

Khi còn nhỏ, ta không hiểu tại sao mình lại cố chấp đi một quãng đường dài như thế chỉ để đến đó.

Sau này ngẫm lại, có lẽ là vì hình ảnh vung d.a. o mổ lợn mạnh mẽ ấy của bà, khiến ta—một đứa trẻ cô đơn—không còn cảm thấy sợ hãi thế gian rộng lớn này nữa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bà luôn phớt lờ ta, còn những người xung quanh thì chỉ trỏ, nhưng chẳng ai muốn gần gũi với một đứa trẻ gầy còm như ta.

Họ cũng sợ ta bám lấy họ.

Thời buổi này, ai cũng khó khăn, thêm một miệng ăn chẳng phải chuyện nhỏ.

Ta nhặt lên một cành cây, theo phản xạ bỏ vào miệng muốn nhai, nhưng không cắn nổi.

Thế là ta dùng nó để vạch chữ trên mặt đất.

Thực ra ta còn biết tính toán, đó là điều phụ thân dạy cho ta khi ông vui vẻ. Ta học rất chăm chỉ.

Mỗi lần thấy ta viết chữ, ông lại cười và khen ta có năng khiếu.

Đệ đệ thì ngốc nghếch hơn, cũng chẳng thích học viết chữ.

Mỗi lần chỉ biết khóc lóc om sòm.

Nhưng khi phụ thân và mẫu thân bỏ đi, họ vẫn chỉ mang theo đệ đệ vừa ngốc vừa lười, chẳng nghe lời.

"Ồ, con bé này biết viết chữ đấy," có người đi ngang qua ngạc nhiên thốt lên.

Lúc đó, ta thấy Tưởng đại nương khẽ ngước mắt nhìn về phía ta, thế là ta càng chăm chú viết hơn.

Điều đó còn thu hút một cô bé trạc tuổi ta lại xem. Đó là cháu gái của bà lão bán kẹo đường bên cạnh.

Cô bé ngồi xổm bên cạnh ta, vừa ăn kẹo đường vừa nhìn ta viết.

Cây kẹo đường trong tay cô bé ngọt lịm, toát ra mùi hương quyến rũ.

Ta nuốt nước bọt liên hồi.

Nếu được ăn một miếng, không, chỉ cần l.i.ế. m một cái thôi cũng đủ rồi.

Trước đây, mẫu thân cũng từng mua kẹo đường cho đệ đệ. Mỗi lần, ta đều nhặt những que kẹo mà đệ đệ bỏ đi, rồi tỉ mỉ l.i.ế. m từng chút vị ngọt còn sót lại trên đó.

Ngửi thấy mùi kẹo đường thơm ngọt, về nhà nhai rơm trên mái nhà, sao mà thấy khô khốc, nhai không nổi lại chẳng thể no bụng.

Ta lại chạy đến quán mì.

Tiếc thay, chủ quán đã dọn hàng, ta còn bị mấy đứa trẻ ăn mày phát hiện.

Chúng nói đây là địa bàn của chúng, nếu ta đến, sẽ bị đánh.

Lần này chúng đánh ta rất nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!