Chương 14: (Vô Đề)

Hắn gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ van xin nhìn ta.

"Mặc kệ mẫu thân ta đã làm gì, ta nguyện thay bà gánh hết, chỉ mong cô cứu lấy mạng bà!"

Hắn trực tiếp kéo Lâm phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến trước cửa nhà ta.

Những người hàng xóm sống sót đều tụ tập lại trước cửa, lặng lẽ nhìn.

Ai nấy trên mặt đều hiện rõ sự căm hận kìm nén.

"Ngươi thay bà ta trả nợ? Ngươi trả thế nào?" Thạch Đầu cầm d.a. o chỉ vào Lâm công tử, khuôn mặt trẻ thơ đã mất đi, thay vào đó là nét hung tợn.

"Bà ta nợ chúng ta mười bảy mạng người ở chợ thịt, ngươi trả thế nào!" Thạch Đầu hét lớn.

Lâm công tử cúi đầu thật sâu, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: "Nhưng lương y như từ mẫu, sao có thể thấy chec mà không cứu!" Hắn dùng lý lẽ của y đạo để ép buộc ta.

"Không cứu."

Ta mở miệng chậm rãi, không biện minh gì cả, chỉ đơn giản là không cứu.

Cứ xem như ta không phải một thầy thuốc tốt cũng được.

Ta tu luyện chưa đủ, không thể cao thượng mà cứu kẻ có huyết hải thâm thù với mình.

Thế gian này, ai ai cũng chịu khổ.

Ta không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, ta chỉ là một cô gái tầm thường, bị phụ mẫu bỏ rơi từ nhỏ, được nuôi lớn bởi những người hàng xóm ở chợ thịt này.

Lâm phu nhân đã chec, không ai đến nhà họ Lâm để viếng, mọi người đều đến mộ của người thân mình, khóc một trận thật lớn.

Ta, Thạch Đầu, Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đứng quanh đại nương.

"Mẫu thân!" Thạch Đầu mắt đỏ hoe, gọi một tiếng.

"Ừ ừ!" Đại nương vừa cười vừa khóc, vết sẹo trên mặt bà cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.

"Con gái, đây là đại ca của con." Đại nương kéo ta lại.

"Đại ca!" Ta lớn tiếng gọi.

"Ừ, muội muội."

"Con cũng muốn nhận người làm mẫu thân." Nhân Nhân tiến đến ôm lấy eo bà, nước mắt chảy đầy trên áo bà.

"Được, được, con gái ngoan."

Nhân Nhân lau nước mắt, quay lại nhìn ta, ngọt ngào gọi một tiếng: "Tỷ tỷ!"

Ta xoa đầu Nhân Nhân, cô ấy bằng tuổi ta nhưng thấp hơn cả một cái đầu, trông như một con búp bê may mắn.

Thôi Đào Hoa gãi gãi đầu, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói lời nào.

"Đào Hoa tỷ, tỷ cũng làm con gái của mẫu thân ta đi." Nhân Nhân tiến tới nắm c.h.ặ. t t.a. y cô.

Thôi Đào Hoa có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn, nhưng ta không xứng…"

Chưa nói xong, đại nương đã vỗ vào đầu cô: "Từ nay ngươi chính là đại cô nương nhà ta!"

"Gì cơ?" Thôi Đào Hoa tròn mắt ngạc nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!