Nhớ lại cảnh thê tử mình bị giec ngay trước mặt mà không thể làm gì, đôi mắt ông ta đỏ rực lên.
"Đúng thế! Không sợ! Hoặc là bọn chúng chec, hoặc là chúng ta chec! Sợ gì chứ!"
Mọi người bắt đầu cùng nhau khiêng xác đi, đào một cái hố và chôn hắn.
Chuyện này không nhỏ, nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn.
Người ta đồn rằng nữ đồ tể ở chợ lợi dụng lúc binh đao loạn lạc mà giec người, rồi bán thịt người như thịt lợn…
Ai cũng nghĩ rằng đại nương ta hung hăng giec người như giec lợn, nhưng không ai biết kẻ thực sự giec người lại là ta, một cô gái nhỏ.
Từ đó, ai nấy cũng đều tránh xa chúng ta, nhất là đám côn đồ, không bao giờ dám bén mảng đến chợ thịt nữa.
Người ngoài đến tìm hiểu, nhưng những người trong chợ lại đồng thanh thừa nhận câu chuyện ấy.
Tuy nhiên, khi có người khuyên chúng ta nên rời khỏi chợ tìm nơi khác sinh sống, họ nhất quyết lắc đầu, khăng khăng không chịu dọn đi.
Nhân đó, ta cũng đưa sư phụ từ phía Tây thị trấn đến sống ở chợ. Lúc này, tai tiếng lại trở thành thứ bảo vệ chúng ta.
Tinh thần của đại nương không tốt, bà không còn ngáy nữa, mà chỉ trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giống như hồi nhỏ bà từng vỗ về ta mỗi khi ta gặp ác mộng.
Bà ngượng ngùng nói: "Ta không sợ, chỉ là mùi m.á. u người hôi hơn m.á. u lợn, ngửi vào thấy ta chóng mặt."
"Mai con sẽ kê cho đại nương một thang thuốc, uống xong sẽ không còn chóng mặt nữa."
"Được, được."
"Ngủ đi, thiếu ngủ không tốt cho sức khỏe đâu."
"Ừ."
Không biết từ khi nào, mọi chuyện lại thành ra bà nghe lời ta.
So với chợ thịt, trong thành đã là cảnh tượng bi thảm, tiếng kêu than khắp nơi.
Thành Vương quả nhiên thất tín, hắn lợi dụng danh nghĩa vì dân mà cho binh lính vào nhà dân, cướp bóc của cải và lương thực.
Hắn muốn dựa vào tiền của dân chúng để phục hồi binh lực, sửa sang lại đội quân của mình.
"Lũ khốn nạn!" Trương thợ rèn chửi thề: "Chúng không chỉ cướp của, mà còn làm hại người. Nếu gặp nữ nhân trong nhà thì chúng càng..."
Quả thật, chẳng khác gì lũ cướp bóc.
"Nghe nói ngay cả nhà của tên Huyện úy đã mở cổng cho chúng cũng bị chúng cướp sạch, thê tử của Huyện úy còn bị bắt làm thiếp cho Thành Vương."
"Đáng đời! Đúng là báo ứng!"
Tâm trạng mọi người dâng cao, đồng thời ai nấy đều lo lắng. Tất cả đều thầm cầu mong rằng chợ thịt của chúng ta ở tận vùng ngoại ô sẽ không bị lũ cầm thú kia chú ý.
Nhưng không ngờ, vào một buổi sáng yên bình, có kẻ dẫn ba tên lính cầm đao đến.
Kẻ đó chính là Lâm phu nhân!
Bà ta trốn chui trốn lủi khắp nơi trong thị trấn, cuối cùng bị ba tên lính phát hiện. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng bà vẫn có chút nhan sắc, khiến bọn cầm thú nảy ý đồ xấu.
Trong cơn hoảng loạn, bà ta nói rằng mình quen biết một cô gái xinh đẹp như tiên nữ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!