Chương 10: (Vô Đề)

Gia đình của cô rất quý trọng con gái, trong cơn phẫn nộ đã liều mạng vào kinh thành tố cáo.

Giờ đây, thủ phạm chính đã bị xử tội, nhưng những cô gái đã chịu khổ thì thanh danh cũng bị vấy bẩn.

Những người còn sống đang trên đường trở về nhà, nhưng những người đã chec thì sao?

Nghe vậy, ta đứng ngây ra tại chỗ.

Cảnh tượng thi tuyển tại huyện nha dần hiện lên trong đầu, chẳng trách bọn họ phải xem dung mạo, còn kiểm tra thân thể với những hành động ghê tởm như vậy.

Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là hoàng gia chọn đồng học, chẳng phải kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư con nhà quyền quý, làm sao lại đến lượt chúng ta?

Lúc đó, vì đã học hành nhiều năm, ta không cam tâm, cứ ngỡ rằng đây là cơ hội để tiến thân, ai ngờ trước mắt lại là một vực sâu đáng sợ.

Ta hít thở thật sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà không hay biết.

Đại nương sợ hãi đến mức tái xanh mặt, lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất.

Mãi một lúc sau bà mới hoàn hồn, đứng dậy lấy giấy tiền rồi chạy như bay ra đường, vừa lạy vừa dập đầu cảm tạ các vị thần đã bảo vệ ta.

Hàng xóm láng giềng lại tụ tập trong nhà ta, ai nấy đều như vừa thoát khỏi kiếp nạn, vỗ n.g.ự. c thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng là sai lầm lại thành may mắn, ai mà ngờ được, đứa trẻ này lại có phúc lớn đến thế!" Lão Trương bán kẹo đường thở dài một hơi.

"Ôi! Phúc gì mà phúc, chỉ mong sao những ngày này được bình an mà thôi." Đại nương ta thở dài.

Thời thế chẳng yên ổn, năm ngoái triều đình vừa đánh xong trận với man di, đầu năm nay mấy vị phiên vương lại nổi loạn.

Hiện tại, nơi nơi đều không an toàn. Đại nương căn dặn ta phải cẩn thận mỗi khi đi qua nhà sư phụ.

Không ngờ trên đường lại gặp lũ côn đồ.

"Ê, nghe nói ngươi gặp may, làm y nữ rồi hả? Cái mụn nhọt trên m.ô.n. g đại gia đang hành hạ ta đây, chữa cho ta đi!"

Ta nhận ra chúng, chính là mấy đứa ăn mày từng cướp phần cháo của ta hồi nhỏ.

Giờ bọn chúng đã lớn, từ đám ăn mày hóa thành lũ du côn.

"Ta đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi cứ kiếm chuyện?"

Vừa nói, tay ta lặng lẽ thò vào hộp thuốc, định rút vài cây kim ra để "chữa bệnh" cho chúng.

"Ta khinh! Đương nhiên là ngươi đắc tội với bọn ta, mối thù sâu nặng đó!"

Nghe chúng mắng loạn xạ, ta cuối cùng cũng hiểu.

Thì ra năm xưa, sau khi chúng đuổi ta khỏi quán mì, chúng lại uống phải phần nước mì bẩn, trong đó có vài miếng giẻ rách thối hoắc. Chúng nghi ngờ là ta đã giở trò trước mặt chủ quán...

Ta nhổ mạnh một bãi: "Lúc đó ta mới có năm tuổi, đã biết phải đợi đến khi chủ quán dọn hàng mới dám đi xin ăn, ăn xong còn biết rửa sạch thùng. Các ngươi có làm được như thế không?"

Chúng nhìn nhau ngượng ngùng, rồi cất giọng khinh bỉ: "Làm ăn mày mà còn kén cá chọn canh à!"

Một tên giật mạnh tóc ta, nhưng ngay lập tức ta đã dùng kim bạc đ.â. m chính xác vào huyệt hổ khẩu của hắn.

"Á!" Tên đó hét lên đau đớn, buông tay ra ngay.

"Ngươi... ngươi dám dùng vũ khí!"

Chúng lùi lại mấy bước, sợ hãi hét lên: "Giống hệt đại nương cọp cái của ngươi, hung dữ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!