Ta đã trở thành con của bà.
Bà dẫn ta đi khắp chợ, tặng trứng đỏ cho từng nhà. Mọi người đều bảo bình thường bà rất tiết kiệm, không ngờ lần này lại hào phóng như vậy.
Thật ra, nếu không phải phụ thân ta—tên Tú tài rẻ mạt—cứ đòi tiền bà, thì bà đã tích góp được không ít bạc.
Bà sống cả năm chỉ với hai bộ quần áo vải thô vá chằng vá đụp, thay phiên nhau mặc. Mùa đông chỉ khoác thêm một chiếc áo bông bên trong. Tóc bà được buộc bằng khăn vải xanh, không có lấy một món trang sức nào. Còn son phấn, đừng nói đến—cuộc sống của bà chẳng giống một người phụ nữ chút nào.
Nhưng bà ăn uống cũng khá. Dù không có gạo trắng, hằng ngày vẫn có thịt để ăn.
Còn ta, điều ta quan tâm nhất cũng chỉ là bữa ăn.
Tuy vậy, bà vẫn may cho ta một bộ đồ bằng vải bông, còn cắt hai dải vải đỏ buộc thành hai búi tóc nhỏ trên đầu ta.
Ta gọi bà là "mẫu thân," bà run lên, toàn thân cứng đờ!
Mặt bà đỏ bừng, giọng thô lỗ bảo rằng: "Nhà này đâu phải nhà giàu có gì mà kêu mẫu thân."
Ta đổi gọi "nương" bà cũng không đáp, nghĩ mãi rồi bảo ta gọi bà là "đại nương."
Ta ưỡn thẳng ngực, theo sau đại nương ra quầy bán thịt, ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Năm nay ta đã sáu tuổi.
Có mụ mai mối đến, nói muốn se duyên cho bà.
Người được giới thiệu là Trương thợ rèn, thê tử ông ấy đã mất ba năm rồi, giờ ông quyết định tìm một người mới để cùng chung sống.
Nhà Trương thợ rèn có một đứa con trai, tên là Thạch Đầu, lớn hơn ta hai tuổi.
Từ khi mụ mai mối đến nhà, Thạch Đầu ngày nào cũng chạy sang nhà ta.
Vì đại nương nấu ăn rất ngon, bà nấu canh xương hầm trên lửa nhỏ, hương thơm lan tỏa cả ba con ngõ.
Thạch Đầu uống một cách thỏa mãn: "Nương, cho con thêm bát nữa."
Đại nương mắng cậu: "Thằng ranh con, còn dám léo nhéo, ta tống cổ ra ngoài bây giờ…"
Nhưng bà chưa bao giờ đuổi cậu ra ngoài.
Bà rất thích trẻ con.
Tiếc là cuối cùng Thạch Đầu cũng không trở thành con của đại nương, vì Trương thợ rèn lại thay đổi ý định, ông cưới Vương tam nương bán đậu phụ.
Ta nhìn Vương tam nương, thấy bà ấy cũng chỉ được mỗi làn da trắng hơn, cười nhiều hơn, dung mạo cũng không đẹp hơn đại nương là mấy. Thực ra, nếu nhìn kỹ, đại nương của ta không hề xấu.
Thỉnh thoảng bà cười, khuôn mặt sáng bừng như mặt trời lớn, rực rỡ lấp lánh.
Tiếng cười của bà vang dội như tiếng chuông lớn!
Nhưng Trương thợ rèn bảo ông là nam nhi, không muốn cưới một người có sức mạnh còn lớn hơn mình.
Ngay cả Tú tài viết thư thuê cũng lắc đầu bảo rằng, đàn bà phải dịu dàng, yếu ớt như liễu trước gió mới khiến người khác thương cảm.
Ta nghe mà thấy thật buồn cười!
Tối hôm đó, nhân lúc trời tối, ta lén múc một gáo phân heo, bôi đầy lên cổng nhà Trương thợ rèn.
Đám cưới của đại nương không thành, khiến những lời bàn tán xì xào xung quanh cũng không tránh khỏi. Nhưng đại nương vẫn ngày ngày bán thịt, trên mặt không lộ chút thay đổi nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!