Ta vẫn còn nhớ rõ, cái ngày phụ thân và mẫu thân ta bỏ đi là một ngày nắng đẹp.
Mặt trời lơ lửng trên cao, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống, còn ta chỉ dám co ro trong góc tường tối tăm, chẳng khác nào con chuột bị người đời khinh rẻ.
Ta đói lắm, không chịu nổi nữa, cứ thế mà bước chân ra khỏi cửa nhà lúc nào chẳng hay.
Ta tới chợ, lén lút nhìn người phụ nữ sau quầy bán thịt heo.
Trước đây, ta và mẫu thân thường hay đến đó lén nhìn bà.
Bà họ Tưởng, không con không cái, người trong chợ ai cũng gọi bà là Tưởng đại tẩu, nhưng sau lưng thì lại bảo bà là Tưởng đại trùng*.
(*)Thường chỉ người hung dữ, thô lỗ, cộc cằn.
Bà chính là chính thê của phụ thân ta, còn phụ thân thì ở rể trong nhà bà.
Mẫu thân ta là người phụ thân lén lút qua lại bên ngoài.
Kỳ thực, ngay cả danh phận ngoại thất cũng không có, bởi phụ thân ta là con rể đến nhà vợ ở rể, nào có tư cách mà lấy ngoại thất.
Hai người họ lén tư tình với nhau, rồi sinh ra ta, sau đó là đệ đệ.
Mẫu thân thường dẫn ta đi theo phụ thân, đứng nhìn phụ thân đến tìm bà ấy đòi tiền.
Phụ thân ta là một Tú tài, trông yếu ớt như con gà con trước mặt bà, vậy mà lần nào cũng đòi được tiền.
Người trong chợ thường bảo bà là kẻ ngốc, một người vừa cứng nhắc vừa thô lỗ mà lại đi yêu Tú tài.
Bình thường bà hung hăng như con hổ cái, nhưng đứng trước phụ thân, bà lại chẳng có một chút khí thế nào.
Giờ đây, trượng phu thì đã cùng nhân tình bỏ trốn, bà lại càng không ngẩng đầu lên được.
Ta ngồi xổm cách quầy thịt của bà ba trượng, từ từ nhích lại gần hơn.
"Phụ thân ngươi không phải đã bỏ trốn rồi sao? Sao ngươi còn ở đây?" Người trong chợ nhìn cảnh vui, buông lời trêu chọc ta.
Ta chẳng nói gì, tiếp tục nhích dần đến gần quầy thịt của bà.
Ban đầu bà trừng mắt nhìn ta đầy hung dữ, ta cúi đầu không dám nhìn lại.
Sau đó, bà coi ta như không khí, chẳng thèm để ý tới nữa.
Đôi khi bà cân nhầm tiền thịt, ta lên tiếng nhắc nhở, bà cũng chẳng bận tâm.
Bà luôn giữ khuôn mặt lạnh tanh, tay cầm d.a. o lọc xương, không ngừng lọc từng miếng thịt.
Hôm đó, có một con c.h. ó ghẻ chạy tới, ngoạm lấy khúc xương rồi lao đi.
Không biết tại sao ta lại phát điên lên, hét to một tiếng rồi lao tới, đánh nhau với con c.h.ó.
Người trong chợ trố mắt ngạc nhiên, rồi bật cười ha hả khi nhận ra sự việc.
Bà nhíu đôi mày rậm lại, chửi một tiếng: "Cút!"
Ta lang thang trên phố không mục đích, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ ăn mày cùng lứa với ta, không nhà không cửa, vô gia cư.
Nghe nói phía trước đang có chiến tranh, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh đến chỗ chúng ta, vì thế nhiều người đã bỏ chạy.
Nhà nào con cái đông đúc, chúng trở thành gánh nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!