7
Tiết Nhạn nghĩ thầm cái gì cũng không qua được mắt tổ mẫu, nàng vội vàng lắc đầu phủ nhận, đáy mắt thoáng qua một tia cô đơn, nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, nàng đỏ mặt, khẽ cắn môi, "Nhị biểu ca từng có ân với ta, vẫn chưa tìm được cơ hội cảm tạ hắn đàng hoàng, ngày mai là sinh thần của hắn, ta liền nghĩ tặng hắn một món quà."
Tạ Ngọc Khanh và tỷ tỷ mới là một đôi, bọn họ tình đầu ý hợp, tâm ý tương thông, nàng thích Tạ Ngọc Khanh, đó cũng chỉ là tình đơn phương của nàng, từ trước đến nay chỉ dám cẩn thận giấu kín tâm tư, chưa từng dám biểu lộ nửa phần.
Tiết lão phu nhân cười nói: "Tạ nhị lang tuấn tú lịch sự, dung mạo anh tuấn, tự nhiên là được người ta yêu thích. Nếu đã thích, lại không nghĩ đến việc tranh giành, lâu dần sẽ trở thành tâm bệnh. Chẳng lẽ Nhạn nhi cam tâm cứ giấu kín tâm tư, không muốn biết Tạ nhị lang nghĩ như thế nào sao?"
Từ Vạn Thọ viện đi ra, Tiết Nhạn vẫn luôn suy nghĩ lời tổ mẫu nói.
Đã thích, thì cứ nói ra quang minh chính đại, nếu không thành, cũng có thể từ bỏ, bắt đầu lại.
Chẳng lẽ định giấu trong lòng cả đời không nói? Không buông cũng không bỏ, dây dưa không dứt khoát, do dự không quyết đoán không phải là phong cách hành sự của nàng, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm, nàng lại trở nên hồ đồ.
Vì vậy, Tiết Nhạn âm thầm quyết tâm trong lòng, ngày mai nhất định phải mượn cơ hội tặng đàn, thử bày tỏ tâm ý với nhị biểu ca.
Nghĩ đến ngày mai sẽ được nhìn thấy dáng vẻ thần tiên của nhị biểu ca khi gảy đàn, nàng lại trằn trọc khó ngủ, thao thức cả đêm. Muốn cầu nguyện với trăng mong nhị biểu ca nhất định sẽ thích món quà nàng chọn.
Nhưng bên ngoài lại tối đen như mực, mưa rơi tí tách trên mái hiên, suốt đêm không ngừng.
Tiết lão phu nhân đứng bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Trần ma ma khoác cho bà một chiếc áo choàng mỏng, cảm thán nói: "Lão tổ tông, nhị tiểu thư thật sự rất giống người năm xưa! Nàng thông minh lanh lợi như vậy, lại có linh khí, gặp chuyện có quyết đoán."
Tiết lão phu nhân cũng dùng ánh mắt tán thưởng, rất đồng tình với lời Trần ma ma nói, "Mấy năm nay tuy Nhạn nhi lưu lạc bên ngoài, nhưng Hứa Hoài Sơn đã dạy dỗ nàng rất tốt, mẫu thân nàng tính tình quá nhu nhược, gặp chuyện không có chủ kiến, không thể trông cậy được. May mà ông trời đã đưa nàng đến bên cạnh ta, để ta có người giúp đỡ. Sau này ta cũng yên tâm giao Tiết gia cho nàng."
Trần ma ma âm thầm kinh ngạc, không ngờ lão tổ tông lại nghĩ xa như vậy, vậy mà đã tính đến chuyện giao toàn bộ Tiết gia vào tay nhị tiểu thư.
Tiết lão phu nhân khẽ ho một tiếng, "Người già rồi, thân thể cũng càng ngày càng yếu. E rằng qua hai năm nữa ta sẽ đi gặp ông bà rồi. Nếu Nhạn nhi có thể lấy được chứng cứ Tiền chưởng quỹ tham ô tiền bạc, ta sẽ nhân cơ hội này giao quyền quản gia cho nàng."
Tuy Tiết lão phu nhân đã già yếu, nhưng tai vẫn thính mắt vẫn sáng, nghe thấy tiếng ồn ào từ sân phía đông truyền đến, bà thở dài nói: "Lão đại cả ngày lẫn đêm chơi bời với đám giang hồ lang băm, lão nhị tuy chăm chỉ học hành, nhưng lại là một tên học si đến ngốc, lão tam là thứ xuất, lại là một tên công tử bột, Tiết Ngưng cũng giống mẫu thân nàng, chỉ có hư danh, thực chất không có chút mưu mô tính toán nào.
Nếu có một ngày, vinh quang của Tiết gia không còn nữa, người có thể dựa vào cũng chỉ có mình Nhạn nhi."
Trần ma ma cảm thấy lão phu nhân hai năm nay già đi rất nhanh, thân thể yếu ớt, bước đi liêu xiêu, gánh nặng quản lý cả gia đình đều đè nặng lên vai bà, đè cho sống lưng vốn thẳng tắp của bà trở nên cong vẹo, không khỏi đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.
Bà hy vọng lão phu nhân không nhìn lầm, Tiết Nhạn thật sự có thể độc lập gánh vác, tiếp quản toàn bộ Tiết gia.
"Lão nô dìu người vào trong thôi. Mưa càng lúc càng lớn rồi."
Tiết lão phu nhân đột nhiên nói: "Tiệc mừng thọ ngày mai của phủ Vũ Đức hầu thì bảo Tiết Ngưng không cần đi nữa, trong cung sắp có tin tức rồi."
Tuy quan hệ của Tiết Ngưng và Tạ Ngọc Khanh chưa công khai, nhưng hai nhà là họ hàng xa, trưởng bối tự nhiên cũng biết chuyện của bọn họ, cảm thấy hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi, thậm chí còn ngầm đồng ý hôn sự này. Nhưng không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố. Nguyệt phi lại chọn Tiết gia và Triệu gia, định chọn một người trong hai nhà làm chính phi cho Ninh Vương.
Cho dù Tiết Ngưng và Tạ Ngọc Khanh lưỡng tình tương duyệt, cũng chỉ có thể chia tay, vào lúc này cũng nên biết tránh hiềm nghi.
Kỳ thực Tiết lão phu nhân cũng có suy tính riêng, Tạ Ngọc Khanh gia thế tốt, nhân phẩm tốt, là một nam nhân tốt hiếm có. Nhưng với tình cảnh của Tạ gia, Tiết Nhạn gả qua đó sẽ thích hợp hơn Tiết Ngưng.
Trần ma ma nghe Tiết lão phu nhân nói vậy, trong lòng mừng rỡ, "Chẳng lẽ Ninh Vương sẽ chọn đại tiểu thư nhà chúng ta? Nếu đại tiểu thư trở thành Vương phi, Tiết gia cũng coi như có chỗ dựa, những chuyện lão phu nhân lo lắng có lẽ sẽ không xảy ra nữa."
Tiết lão phu nhân lại cười lạnh nói: "Chọn ai còn phải xem Ninh Vương có đồng ý hay không. Nhưng hôn sự này nếu không đến lượt Tiết gia, thì chỉ có thể tiện nghi cho Triệu gia. Nhưng dù kết quả như thế nào, con bé Tiết Ngưng kia tuyệt đối không thể gả vào Tạ gia. Khuyên nó sớm cắt đ.ứ. t với Tạ nhị lang kia đi."
"Vừa rồi lão tổ tông khuyên nhị tiểu thư chủ động, chẳng lẽ là muốn tác hợp cho nhị tiểu thư và Tạ nhị lang?"
Tiết lão phu nhân nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen kịt, mưa như trút nước, dưới mái hiên như phủ một màn mưa dày đặc, không nhìn thấy gì cả.
Bà lắc đầu, nói: "Nhạn nhi gả qua đó, ta cũng không lo lắng, đó là phúc mà Tạ gia mấy đời cũng không tu được, chỉ sợ Tạ nhị lang kia có mắt như mù."
Bà kéo chặt áo choàng trên người, tuổi cao sức yếu nên rất sợ lạnh, cứ thay đổi thời tiết, lại cảm thấy có luồng khí lạnh luồn vào từng khớp xương.
"Ta không phải muốn tác hợp cho Nhạn nhi và Tạ nhị lang, mà là muốn Nhạn nhi hóa giải chấp niệm trong lòng, đứa nhỏ này tuy thông minh lanh lợi, nhưng chỉ có chuyện tình cảm là hồ đồ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!