Chương 49: (Vô Đề)

Hoắc Ngọc toàn thân chấn động, thân thể như bị điện giật.

Nàng lại còn hôn lên.

Tính toán lộ trình, cách biệt viện ngoài thành còn đến mấy chục dặm, khoái mã cũng cần hai canh giờ mới tới.

Hắn sợ mình nhịn không được, càng sợ mình không khống chế được sẽ muốn nàng. Hắn không nỡ thấy nàng thống khổ như vậy.

Nàng đã nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

Cái nóng rực ấy xuyên qua y phục truyền đến người hắn, hắn cũng cảm thấy nóng như thiêu đốt.

Chính mình cũng sắp bị thiêu cháy rồi.

Người nàng nóng như vậy, e là lúc này dược tính lại phát tác, không thể trì hoãn thêm nữa.

Biệt viện quá xa, nhưng Ngọc Long tự trên Vân Tú sơn lại chỉ trong nháy mắt.

Hoắc Ngọc bỗng đổi ý, thúc ngựa chạy về phía Phật đường Ngọc Long tự.

Hắn từng theo mẫu phi đến Ngọc Long tự, biết trong Phật đường có một gian nội thất thanh tịnh. Tuy tăng nhân trong chùa mỗi ngày giờ Thìn sẽ đến tụng kinh, nhưng giờ Thìn đã qua, tăng nhân chắc chắn không còn ở Phật đường, gian nội thất kia không thể nghi ngờ là một nơi thanh tịnh.

Vừa vặn có thể giúp hắn giải dược cho Tiết Nhạn.

Vì vậy, Hoắc Ngọc bế Tiết Nhạn xuống ngựa, phi thân lên núi.

Vào chùa, quả nhiên thấy tăng nhân đều đang quét dọn gánh nước trong chùa, không có ở Phật đường tụng kinh.

Chỉ thấy trong lò đốt hương khói lượn lờ, Ngọc Long tự nằm trên sườn núi Vân Tú sơn, giờ phút này đúng lúc sáng sớm, sương mù mỏng nhẹ bao phủ chung quanh lầu chuông chùa, đỉnh tháp Phật bị tầng tầng sương mù bao lấp, tựa như cao ngất tận trời xanh, thỉnh thoảng từ lầu chuông truyền đến vài tiếng chuông vang, thanh âm cổ kính xa xăm.

Ngôi chùa này nằm ở ngoại ô kinh thành, tàng thư hơn vạn quyển, truyền thừa đến nay đã trăm năm.

Hoắc Ngọc ba bước thành hai, nhanh chóng vào Phật đường, ôm Tiết Nhạn vào nội thất, đặt nàng lên bồ đoàn.

Tiết Nhạn lại không chịu buông tay, trực tiếp nắm lấy vạt áo hắn, thậm chí dùng môi cọ xát lên môi hắn, lên chóp mũi hắn, giận hắn chậm chạp không hành động, bất mãn nói: "Không phải nói chờ Vương gia trở về sẽ viên phòng sao?"

Thấy nàng gấp gáp như vậy, Hoắc Ngọc lại cười, lúc này nàng lại nhớ rõ ràng, cũng không giả ngốc với hắn nữa. Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi nàng, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, "Tiểu lừa gạt, nàng nghĩ kỹ rồi sao?"

Tiết Nhạn khẽ hừ một tiếng, liên tục gật đầu, "Ta nghĩ kỹ rồi. Vương gia, viên phòng ngay bây giờ đi!"

Xe ngựa một đường đuổi theo Hoắc Ngọc lên Ngọc Long tự ở lưng chừng núi. Nhìn thấy ngôi chùa nguy nga tráng lệ này, Tiết Ngưng không khỏi cảm khái vạn phần. Năm xưa, trong buổi tiệc định thân của Tiết Nhạn và Tạ Ngọc Khanh, nàng tức giận bỏ đi, khi ấy Tạ Ngọc Khanh đuổi theo nàng vào Ngọc Long tự, cũng chính tại nơi này, Tạ Ngọc Khanh bị người ta ám sát, trọng thương, thập tử nhất sinh.

Nếu không phải chàng bị thương nặng, cần người chăm sóc. Nếu không phải Tạ phủ gặp chuyện, cần người quán xuyến, chàng làm sao có thể trong những ngày tháng sớm tối bên Tiết Nhạn mà động lòng với nàng ta. Nàng rất hoài niệm những ngày tháng trước kia, tuy không thể thường xuyên gặp mặt Tạ Ngọc Khanh, nhưng hai người tâm ý tương thông, hoài niệm những ngày tháng vô ưu vô lo ngâm thơ thưởng hoa trước khi Tạ phủ gặp chuyện.

Nếu không có vụ ám sát kia, nếu Tạ phủ không gặp chuyện, nàng làm sao có thể chia lìa đôi ngả với Tạ Ngọc Khanh, bọn họ vẫn là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người người ngưỡng mộ. Nghĩ đến chuyện cũ, Tiết Ngưng không khỏi rơi lệ.

Huệ Nhi tưởng Tiết Ngưng nhìn thấy thân muội muội và phu quân tư thông trong chùa mà đau lòng.

Nàng liền nói với Tiết Ngưng: "Vương phi, chúng ta đừng vào nữa? Tránh nhìn thấy càng thêm khó chịu, không ngờ Nhị tiểu thư lại không biết liêm sỉ như vậy, dám tư thông với tỷ phu ngay trong chùa."

Trong lòng Tiết Ngưng chán ghét, cảm thấy buồn nôn.

Không ngờ Tạ Ngọc Khanh phản bội nàng, ngay cả thân muội muội Tiết Nhạn cũng phản bội nàng.

Trong lòng càng thêm phẫn nộ, chuyện này nối tiếp chuyện kia, những ngày tháng vô ưu vô lo trước kia không còn nữa, người yêu phụ bạc lời thề, Tạ Ngọc Khanh lại đem lòng yêu Tiết Nhạn, mà phu quân thành thân với nàng cũng yêu Tiết Nhạn, Tiết Nhạn trở thành tiêu điểm, trở thành trung tâm của thế giới này.

Chẳng lẽ Tiết Nhạn hoàn toàn không màng đến lập trường và tình cảnh của nàng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn nàng chê cười thế nào, nàng còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ.

Giờ đây, nàng, Ninh Vương phi, đã trở thành trò cười cho thiên hạ, sau này chỉ còn là đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của các quý nữ kinh thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!