Chương 46: (Vô Đề)

Lục Tiêu phát hiện có kẻ đột nhập Triệu phủ, liền vội vàng đuổi theo xem xét. Chỉ thấy cửa tân phòng mở toang, Triệu Văn Hiên thất hồn lạc phách ngồi bên bàn, độc ẩm. Hỉ phục trên người hắn giờ đã hóa thành mảnh vụn vương vãi khắp nền nhà, n.g.ự. c áo loang lổ vết m.á. u từ vết thương do kiếm gây ra.

Lục Tiêu bước tới, lo lắng hỏi: "Văn Hiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào dám cả gan xông vào Triệu phủ? Tân nương đâu rồi?" Nói đoạn, ông giật lấy chén rượu trong tay hắn, khuyên nhủ: "Đã bị thương, không thể uống rượu được."

Triệu Văn Hiên lắc đầu: "Nàng ấy đi rồi. Ta cứ ngỡ có thể giữ nàng lại, dù chỉ là giả dối..."

Cái gọi là đại hôn này kỳ thực chỉ là kế trá hình nhằm giải cứu nhà họ Tiết. Ngay cả lễ bái đường vừa rồi, hắn cũng phải tìm người đóng thế. Dù chỉ là giả, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Lục Tiêu nhíu mày: "Giả dối là sao? Trước tiên cứ phải truy bắt kẻ đột nhập, tìm lại Tiết nhị tiểu thư đã."

Triệu Văn Hiên nói: "Cữu cữu, không cần truy nữa. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng cầu xin cữu cữu việc gì. Cữu cữu, chỉ xin việc này, người đừng truy cứu, cũng đừng hỏi han, được không?"

Lục Tiêu thở dài: "Được, ta không hỏi. Nhưng ít nhất cũng để ta chữa thương cho con đã."

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng của cháu mình, Lục Tiêu rõ ràng Văn Hiên đã dành tình cảm sâu đậm cho Tiết Nhạn. Ông cởi áo ngoài cho hắn, băng bó vết thương, rồi khuyên nhủ: "Dù có chuyện gì xảy ra, cũng hãy nhớ đại trượng phu há lo không có thê tử. Đừng để bản thân vướng bận chuyện tình cảm mà rối loạn, đánh mất lý trí. Đừng quên đại nghiệp chúng ta đang theo đuổi."

Triệu Văn Hiên ngước mắt nhìn Lục Tiêu, đôi mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ: "Cữu cữu, khoa thi Thu sắp phóng bảng. Nếu lần này ta thi đỗ, xin cữu cữu giúp ta vào làm ở Binh bộ."

Lục Tiêu đại hỉ: "Tốt, tốt, tốt! Hảo hài tử, ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi! Lần này cữu cữu nhất định sẽ giúp ngươi."

Trong xe ngựa đậu ngoài cửa, một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Vương gia bất chấp xông vào Triệu gia, lại còn rút kiếm hướng về Triệu công tử, chẳng lẽ Vương gia không thấy mình quá ngang ngược, vô lễ sao?"

Tiết Nhạn muốn đẩy hắn ra, nhưng e ngại hắn bị thương, lại vừa thổ huyết, chỉ đành nói: "Vương gia mau buông ta ra."

Tiết Nhạn chỉnh lại hỉ phục đang nhăn nhúm trên người, nói: "Đêm qua, thám tử Bắc Địch đột nhập vào địa lao Hình bộ, g.i.ế. t người rồi cứu Bắc Địch danh tướng Viên Bất Vọng. Nếu không nhờ Triệu Văn Hiên trong lúc nguy cấp chuyển gia quyến của ta vào địa đạo, lại âm thầm tìm vài tử tù bị Bắc Địch g.i.ế. t hại, hủy hoại dung mạo rồi giả danh thay thế, e rằng người nhà của ta đã c.h.ế.

t thảm dưới loạn đao của đám thám tử Bắc Địch rồi."

Triệu Văn Hiên muốn mượn danh nghĩa đại hôn để chuyển dời sự chú ý của mọi người, lén đưa người nhà họ Tiết ra khỏi thành, tránh cho Triệu Khiêm tiếp tục ra tay hãm hại.

Triệu Văn Hiên hoàn toàn xuất phát từ hảo ý muốn giúp nàng. Hắn nói với nàng rằng không ai ngờ tới trưởng công tử Triệu gia lại đưa người nhà họ Tiết rời thành ngay đêm tân hôn, làm vậy mới có thể đánh úp bất ngờ, nâng cao khả năng thành công.

Hắn còn nói Triệu Khiêm giám sát rất chặt, chỉ có ngày đại hôn mới là thời cơ tốt nhất để đưa người nhà họ Tiết ra khỏi thành, chỉ lo việc này sẽ làm tổn hại thanh danh của nàng.

Nhưng tính mạng người nhà đang ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Khiêm bất cứ lúc nào cũng có thể hãm hại phụ thân nàng. So với tính mạng của phụ mẫu và người thân, thanh danh của nàng có đáng là gì?

Vì vậy, hôn sự giữa nàng và Triệu Văn Hiên không phải là thật.

Nếu nàng không kịp thời ngăn cản, chỉ chậm một chút thôi, trường kiếm nhuốm m.á. u kia e rằng đã lấy mạng Triệu Văn Hiên rồi. Hắn suýt nữa c.h.ế. t oan uổng dưới kiếm của Hoắc Ngọc.

Hoắc Ngọc trầm mặc một lát, rồi nói: "Xin lỗi."

Tiết Nhạn suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm. Nàng không ngờ hắn lại trực tiếp nhận lỗi, khác hẳn với dáng vẻ bá đạo, cường thế thường ngày.

"Là bổn vương đến muộn. Bổn vương hay tin người nhà họ Tiết gặp chuyện, hay tin nàng gặp chuyện, bổn vương ngày đêm chạy về, nhưng vẫn đến muộn."

Khi nghe Tiêu Viêm kể lại việc hắn đã bày mưu chuốc thuốc Triệu Văn Hiên, để nàng và Triệu Văn Hiên thành phu thê, hắn như phát điên.

Sau đó lại hay tin nàng sắp gả cho Triệu Văn Hiên, hắn càng không dám chần chừ, lập tức chạy tới kinh thành, bất chấp tất cả, chỉ để đoạt nàng về. Tiết Nhạn nói đúng, nếu nàng chậm trễ thêm một chút nữa thôi, hắn sẽ thật sự một kiếm đ.â. m xuyên Triệu Văn Hiên.

Nhưng khi nghe nàng nói hôn sự giữa nàng và Triệu Văn Hiên không phải là thật, khóe môi hắn bất giác nở nụ cười. Đừng nói nhận lỗi, dù có phải giao cả tính mạng cho nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Tiết Nhạn mím môi, thấy trên mặt hắn còn nhiều vết thương, trên người hình như cũng không chỉ bị thương một chỗ, giọng nàng bỗng mềm đi: "Tỷ phu bị thương nặng lắm sao? Đã bôi thuốc chưa?"

Nghe thấy hai chữ "tỷ phu", sắc mặt hắn sa sầm: "Không được gọi ta là tỷ phu, phải gọi là Vương gia."

Tiết Nhạn nhíu mày, thầm nghĩ người này thật hỉ nộ vô thường. Vừa rồi còn vui vẻ, vậy mà trong nháy mắt đã âm trầm, sắc mặt thay đổi chóng mặt.

Từ "phu quân" bỗng chốc biến thành "tỷ phu" trong miệng nàng. Trong phủ còn có một vị Ninh Vương phi, Hoắc Ngọc bỗng cảm thấy khó chịu, bực bội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!