Chương 43: (Vô Đề)

Túc Vương liền đưa tay muốn vén khăn che mặt của Tiết Nhạn. Tiết Nhạn lo sợ thân phận bại lộ, trong lúc nguy cấp, vội vàng đánh vào tay Túc Vương, đôi mắt thoáng chút giận dỗi, nói: "Nô gia quen biết Ninh Vương điện hạ, ngài ấy cũng phong lưu như ngài, mỗi lần đến Lan Quế phường, đều gọi nô gia hầu hạ, say rượu rồi thì ngủ lại trong phòng của nô gia."

Vốn dĩ Túc Vương chỉ thuận miệng thăm dò, hắn luôn cảm thấy đôi mắt này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu, không khỏi sinh nghi. Nhưng Ninh Vương trong miệng nàng ta bất quá chỉ là một khách làng chơi bình thường trong thanh lâu, nào phải Ninh Vương chân chính.

Ninh Vương chinh chiến sa trường nhiều năm, mang theo sát khí, đừng nói phong lưu, căn bản là lãnh đạm khó gần, ngày thường chỉ biết múa đao múa thương, đối với chuyện phong nguyệt tuyệt nhiên không đụng đến. Hắn chưa từng nghe nói Ninh Vương đến Lan Quế phường, càng không có chuyện ngủ lại trong phòng kỹ nữ thanh lâu.

"Nàng căn bản không quen biết Ninh Vương, toàn nói hươu nói vượn."

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tiết Nhạn, cười đùa: "Nhưng mà loại như nàng, bản vương thích."

Trong mắt hắn, nữ tử này bất quá chỉ là một kỹ nữ thanh lâu bình thường, cử chỉ điệu bộ đều là cố ý câu dẫn, không có chiêu trò gì cao minh.

Hoá ra trước khi Tiết Nhạn giả trang vũ cơ vào nơi này, đã sớm nghe ngóng được sở thích của vị quý nhân thần bí này, học với Thuý Hồng vài thói quen nhỏ của kỹ nữ thanh lâu, chính là để tránh bị vạch trần. Nếu như lúc nãy nàng phủ nhận không quen biết Ninh Vương, ngược lại sẽ khiến Túc Vương nghi ngờ, chi bằng cứ nói bừa, nói Ninh Vương là kẻ háo sắc, như vậy mới có thể đánh lạc hướng.

Dù sao ai ai cũng biết Ninh Vương nổi danh chiến thần, khó gần, không gần nữ sắc.

May mắn là Túc Vương không nghi ngờ, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại khi miệng Túc Vương tiến tới gần, nàng liền đẩy hắn ra.

Nàng nhanh chóng đứng dậy, ngồi đối diện với Túc Vương, dải lụa trên cánh tay vô tình lướt qua mặt Túc Vương, lại thêm một chiêu e ấp làm màu, tên Túc Vương háo sắc liền không kìm được nữa, nắm lấy dải lụa của nàng, đưa lên mũi ngửi, nói: "Thơm quá."

Tiết Nhạn nhìn bộ dạng dâm đãng của Túc Vương khi nhìn chằm chằm vào nàng, cảm thấy buồn nôn.

Nàng cố nén khó chịu, nói: "Nghe nói Ninh Vương là chiến thần của Đại Yến, nhiều năm trước nô gia từng thấy Ninh Vương cưỡi ngựa xuất chinh, quả nhiên anh vũ bất phàm, khí vũ hiên ngang, anh hùng như vậy, nô gia tự nhiên là ngưỡng mộ không thôi. Ninh Vương và điện hạ là huynh đệ, ngày nào đó Túc Vương điện hạ cùng ngài ấy đến Lan Quế phường ngồi chơi, nô gia cũng được ngắm nhìn ngài ấy kỹ hơn, kính ngài ấy một chén rượu."

Nhắc đến Ninh Vương, quả nhiên Túc Vương không vui, nhíu mày.

Tiết Nhạn lại nói: "Trong số các vị hoàng tử của đương kim thánh thượng, Ninh Vương có danh vọng cao nhất trong dân chúng. Thậm chí nô gia còn nghe được không ít lời đồn về ngài ấy, đều nói ngài ấy là chân thần trên trời chuyển thế, giáng xuống Đại Yến để phù hộ cho bá tánh Đại Yến."

"Im miệng!" Túc Vương đột nhiên kích động đứng dậy, hung hăng vỗ bàn, giận dữ vô cùng. Chỉ có hoàng đế được xưng là chân long thiên tử mới có tư cách nói là chân thần chuyển thế, không ngờ Ninh Vương lại có uy vọng như vậy trong dân gian, e rằng dân gian đã đồn đại Ninh Vương muốn trở thành tân đế rồi.

Túc Vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Danh vọng của hắn có cao đến đâu, lần này cũng là khso thoát kiếp nạn, có đi mà không có về."

Chỉ cần Ninh Vương tiến vào biên giới Đông Di quốc, sát thủ của Đông Di quốc và Bắc Địch mai phục sẵn ở đó sẽ nghĩ mọi cách g.i.ế. t hắn. Hắn một mình làm sao có thể chống lại sát thủ của Bắc Địch và Đông Di quốc liên tục kéo đến, Thanh Thành sơn chính là nơi chôn thân của hắn.

Tiết Nhạn kinh hãi trong lòng, Hoắc Ngọc phụng chỉ hộ tống Lâm phi về Bắc Địch, tính toán thời gian, Ninh Vương hẳn là vẫn chưa vào Bắc Địch, nhanh nhất cũng phải mười mấy ngày nữa mới về kinh. Lại thấy bộ dạng chắc chắn của Túc Vương, xem ra hắn đã nắm chắc phần thắng, e rằng đã sớm mai phục sát thủ trên đường ám sát Ninh Vương. Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách báo tin cho Ninh Vương phủ, hy vọng có thể phái người đi cứu viện.

Túc Vương chắc chắn Ninh Vương sẽ c.h.ế.t, cho nên mới đắc ý vênh váo như vậy, thậm chí trước mặt một vũ cơ cũng không hề che giấu dã tâm của mình.

Nhưng dù sao chuyến đi này của nàng cũng không phải là không có thu hoạch, nàng đã biết được Túc Vương phái người ám sát Ninh Vương, cấu kết với Triệu gia. Tên Túc Vương này không hề giống như trúng độc nặng đến mức không thể xuống giường, e rằng cũng là âm mưu của hắn câu kết với Triệu gia, hãm hại quý phi, hãm hại phụ thân.

Túc Vương kéo dải lụa của nàng, "Mỹ nhân, để bản vương hôn một cái."

Nhìn thấy bộ dạng này của Túc Vương, nàng suýt nữa không nhịn được mà nôn ra, nàng sắp không giả vờ được nữa rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Vì vậy, nàng nói với Túc Vương: "Điện hạ, chờ lát nữa hãy hôn, ợ..." Nàng cười với Túc Vương, "Uống nhiều quá, hơi buồn nôn."

"Uống với nô gia thêm một chén nữa." Nàng rót đầy rượu, thừa dịp Túc Vương không chú ý, đổ thuốc bột đã giấu sẵn trong tay áo vào rượu.

Thuốc bột không màu không mùi, là loại mê dược thượng hạng, chỉ cần dính một chút liền sẽ khiến người ta hôn mê. Chỉ cần mê được Túc Vương, là có thể nhân cơ hội chạy trốn.

Tiết Nhạn đưa chén rượu đến bên môi Túc Vương.

Nào ngờ Túc Vương lại giơ tay cản lại, "Như vậy rất tốt, nhưng lần này, nàng phải dùng miệng đút cho bản vương. Mỹ nhân ngậm rượu vào miệng, sau đó dùng miệng truyền sang, từng chút từng chút một đút cho bản vương uống."

Trên người mỹ nhân có một mùi hương độc đáo, nghĩ đến mỹ nhân ngậm rượu trong miệng đút cho hắn uống, hắn liền thấy nửa người tê dại.

Tiết Nhạn che miệng, cố nén xúc động muốn nôn, thầm nghĩ cùng là hoàng tử, Túc Vương và Ninh Vương quả thực là một trời một vực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!