39
Trời vừa hửng sáng, sau khi hoàn thành bài tập với Quế ma ma, Tiết Nhạn liền vội vã trở về Tiết gia. Hằng ngày, sớm tối, Quế ma ma đều yêu cầu các nàng luyện tập tư thế ngồi, dáng đi trong vòng một canh giờ, rồi còn dạy cả chuyện phòng khuê. Mỗi khi nghe hai chữ "viên phòng", đầu Tiết Nhạn lại to như cái đấu. Nhưng nhờ công lao của quyển sách tranh tối qua, dù chỉ xem lướt qua một lần, nàng lại nhớ như in từng động tác, muốn quên cũng không được.
Lợi ích duy nhất của việc nhớ được sách tranh là khi Quế ma ma hỏi nàng về chuyện phu thê, nàng đều đối đáp trôi chảy. Thậm chí còn có thể nói ra tai và yết hầu nam nhân là những chỗ mẫn cảm. Tuy bị hỏi đến đỏ mặt tía tai, nhưng cuối cùng cũng coi như vượt ải thành công.
Ra khỏi Vương phủ, Tiết Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay, Hoắc Ngọc đã bị Nguyệt phi nương nương gọi vào cung.
Nguyên do là vị công chúa Bắc Địch kia sau khi vào cung rất được sủng ái. Vừa thị tẩm một đêm đã được sắc phong làm Lâm phi. Mấy hôm trước, nàng ta lại còn làm bỏng Nhu phi. Hoàng thượng chỉ trách phạt qua loa vài câu, tối đến vẫn đều đặn đến cung Lâm phi.
Lâm phi vào cung đã được một tháng, kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nhưng Hoàng thượng vẫn dung túng, cưng chiều. Mấy hôm trước, nàng ta nói nhớ nhà, Hoàng thượng liền cho phép nàng ta về Bắc Địch thăm thân.
Từ Đại Yên đến Bắc Địch xa xôi ngàn dặm, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới tới, lại còn phải đi qua lãnh thổ Đông Di. Hoàng thượng lo lắng ái phi gặp nguy hiểm, suy đi tính lại vẫn chưa tìm được người thích hợp để hộ tống nàng ta hồi cố quốc. Cuối cùng, người được chọn là Ninh Vương Hoắc Ngọc.
Ngoài ra, để tỏ lòng thành ý giao hảo, Hoàng thượng còn gả Nhị công chúa Hoắc Giai Doanh sang Bắc Địch. Hoàng hậu Bắc Địch đột ngột bệnh nặng qua đời, Hoắc Giai Doanh lần này đi xa, sẽ trở thành tân hoàng hậu Bắc Địch.
Tiết Nhạn biết tin Hoắc Ngọc được giao nhiệm vụ hộ tống Lâm phi và Nhị công chúa khi nàng đang trên đường về Tiết gia.
Tân Vinh đưa cho nàng một mảnh giấy, trên đó viết: "Chờ bổn vương trở về, nhớ kỹ ước định viên phòng của chúng ta."
Tiết Nhạn vo tròn mảnh giấy, thầm nghĩ: Hắn nằm mơ giữa ban ngày. Đợi hắn trở về, nàng đã sớm đổi lại thân phận với tỷ tỷ rồi.
Nàng đã sớm phái người đến Tạ gia báo cho Phúc Bảo, bảo nàng ấy mau chóng quay về. Nàng cũng có thể nhân cơ hội này dò hỏi bệnh tình của tỷ tỷ, tìm cách giải thích rõ ràng, thuận lợi đổi lại thân phận.
Nhưng vừa về đến phủ, nàng đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ từ tiền sảnh vọng lại, tiếp theo là tiếng khóc lóc thảm thiết. Chỉ nghe thấy phụ thân gầm lên: "Đánh cho ta! Đánh c.h.ế. t cái nghịch tử này! Đánh gãy chân nó!"
Trong ấn tượng của Tiết Nhạn, phụ thân là thừa tướng đương triều, ngày nào cũng bận rộn. Ban ngày lên triều, tan triều lại còn bận bịu xã giao với đồng liêu.
Sở thích duy nhất của ông là khi về phủ, một mình ngồi trong thư phòng, lấy những bức thư họa trân quý ra thưởng ngoạn.
Thế mà sở thích duy nhất này cũng bị đại ca tước đoạt. Tuy Tiết Nhiên đã được tìm về, nhưng số thư họa kia đã bị bán hết, tiền cũng đã tiêu gần hết. Những món đồ trân phẩm mà ông trân quý cả đời nay đã lưu lạc khắp nơi, không thể tìm lại được nữa.
Từ xa vọng lại tiếng roi vun vút, tiếng kêu la thảm thiết khiến mí mắt Tiết Nhạn giật giật, thầm nghĩ: Ra tay thật nặng, e rằng người bị đánh là đại ca.
Quả nhiên, vừa bước vào tiền sảnh, nàng đã thấy đầy phòng hạ nhân quỳ rạp dưới đất, mẫu thân Dư thị đang ôm lấy Tiết Nhiên, khóc đến xé lòng xé ruột.
Lưng Tiết Nhiên m.á. u me đầm đìa, trường sam nhuộm đỏ m.á.u, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, đau đớn đến nỗi không nói nên lời.
Dư thị vừa khóc vừa quỳ xuống đất cầu xin: "Lão gia, Nhiên nhi đã biết sai rồi, nó cũng đã hối cải, sẽ không gây họa nữa, xin lão gia tha cho Nhiên nhi lần này!"
Giữa tiếng khóc nức nở khắp phòng, đột nhiên lại xen lẫn tiếng đọc sách. Nhị ca Tiết Tịch tay cầm sách, đang lẩm nhẩm đọc, cứ như chuyện xảy ra trong phòng không liên quan gì đến hắn.
Thậm chí, trên mặt hắn còn hiện rõ vẻ lãnh đạm và không kiên nhẫn.
Tiết Nhạn rất khâm phục sự tự chủ và nhẫn nại của nhị ca. Bình thường rất hiếm khi thấy hắn bước ra khỏi Vạn Quyển Các. Từ khi vào phủ, nàng cũng chưa nói chuyện với hắn mấy câu. Có lẽ cảm thấy tiếng khóc trong phòng quá ồn ào, hắn cuối cùng cũng đứng dậy, đặt quyển sách xuống. Tiết Nhạn cứ tưởng hắn sẽ cầu xin cho Tiết Nhiên, nào ngờ hắn lại cho cuốn sách vào tay áo, sải bước đi ra ngoài.
Tiết Nhạn ngơ ngác nhìn theo. Tiết Khoáng cũng không chịu nổi nữa, vội vàng tiến lên ngăn Tiết Tịch lại: "Đại ca bị đánh đến nông nỗi này, nhị ca chẳng lẽ không cầu xin cho huynh ấy sao?"
Tiết Tịch nhìn Tiết Khoáng, nói: "Nếu huynh ấy không sai, phụ thân tự nhiên sẽ không trách phạt. Đã bị phụ thân đánh, chứng tỏ huynh ấy đã phạm lỗi lớn, dù bị đánh bao nhiêu roi cũng là đáng đời."
Tiết Khoáng lại nói: "Tuy nói vậy, nhưng nếu có nhị ca cầu xin, đại ca sẽ bớt bị đánh mấy roi."
Nào ngờ Tiết Tịch chỉ liếc nhìn Tiết Khoáng, nghiêm mặt nói: "Tam đệ, đúng là đúng, sai là sai. Đại ca đã hai mươi tư tuổi, là một nam tử hán đại trượng phu, phải biết rằng làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Tam đệ, nên biết một tấc thời gian bằng một tấc vàng, đời người cần phải chăm chỉ đọc sách, chuyên tâm học vấn, mới không phụ thời gian tốt đẹp, đừng có uổng phí thời gian, lãng phí sinh mạng."
Tiết Khoáng vốn không thích nghe người khác lải nhải, lại càng sợ bị khuyên đọc sách, vội vàng tránh đường cho Tiết Tịch, thậm chí còn cung kính nói: "Nhị ca, mời huynh về Vạn Quyển Các."
Nàng luôn cảm thấy tuy nhị ca nói có lý, nhưng lại quá mức vô tình.
Nhưng mặc kệ mọi người cầu xin thế nào, Tiết Viễn vẫn kiên quyết trừng phạt Tiết Nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!