38
Gió đêm cuối thu mang theo từng trận se lạnh, sương trên cây hoa đều đóng thành băng, hoa thu hải đường trong vườn nở rộ, cành lá uốn lượn, sum suê tươi tốt.
Gió thu xào xạc, cánh hoa rơi rụng theo gió, bay lả tả, cánh hoa mang theo hơi lạnh rơi trên tóc, rơi trên má Tiết Nhạn.
Rơi trên tà váy đang buông xuống ngang hông.
Bàn đá trong lương đình rất lạnh, làn da trần trụi ở lưng áp vào mặt bàn, lạnh đến run lên.
Nhưng làn da được bàn tay to lớn vuốt ve lại trở nên nóng bỏng, cảm giác nóng lạnh đan xen này khiến Tiết Nhạn không chịu nổi, cơ thể khẽ run lên, một tiếng rên rỉ thoát ra từ kẽ răng.
"Lạnh."
Đôi môi được Hoắc Ngọc hôn qua mang theo mùi rượu, hương rượu lan tỏa từ đầu lưỡi, Tiết Nhạn cảm thấy mình sắp say, cả người bị hôn đến choáng váng, bàn tay to lớn vuốt ve qua eo, nàng sắp bị khơi gợi đến bốc cháy.
"Lạnh thì hãy ôm chặt bổn vương, lại gần thêm chút nữa."
Nhưng Tiết Nhạn chống người lên, vừa chạm vào cơ thể nam nhân, đã bị nhiệt độ nóng bỏng đó làm cho giật mình, hơi thở ấm áp nồng nàn bên tai, như muốn thiêu đốt nàng.
Vài cánh hoa mang theo hơi lạnh rơi trên người nàng, rơi trên da thịt, mang đến cảm giác mát lạnh.
Mà Hoắc Ngọc lại cúi người ngậm lấy cánh hoa, khiến nàng run rẩy.
Cảm giác ẩm ướt mềm mại đó, giống như đang say rượu, có một khoảnh khắc mê ly và choáng váng.
Nàng chống cự ngăn Hoắc Ngọc lại gần, tay chống lên lồng n.g.ự. c rắn chắc, cảm nhận được cơ bắp săn chắc rắn rỏi của hắn, suýt nữa thì gục ngã.
Khoảnh khắc đó, nàng suýt nữa đã đầu hàng, mặc cho Hoắc Ngọc muốn làm gì thì làm, cho đến khi Hoắc Ngọc gọi bên tai nàng: "Bổn vương muốn nàng."
Ninh Vương phi là tỷ tỷ Tiết Ngưng, Ninh Vương là tỷ phu của nàng, rốt cuộc nàng đang làm gì vậy?
Nàng kiên định tự nhủ: "Không được."
Động tác trên tay Hoắc Ngọc không ngừng, những nụ hôn nóng bỏng lần lượt phủ xuống.
Nơi này không phải phòng ngủ, mà là ở hậu hoa viên của vương phủ, nàng bị đè trên bàn đá.
Mà bên tai lại truyền đến tiếng bước chân của hạ nhân trong phủ, tiếng bước chân hỗn loạn, tuy rằng cách khá xa, nhưng lại như giẫm lên dây đàn căng thẳng, thật sự vừa hồi hộp vừa kích thích.
"Vương gia, vẫn là về phòng trước đi, sẽ bị người khác phát hiện."
Hoắc Ngọc bất mãn dùng răng khẽ cọ vào môi nàng, Tiết Nhạn suýt nữa thì hét lên, nhưng lại bị môi Hoắc Ngọc chặn lại.
Chỉ còn lại vài tiếng rên rỉ rất nhỏ và tiếng thở gấp gáp thoát ra từ kẽ răng.
Hoắc Ngọc bất mãn ấn nàng xuống bàn, khẽ cắn dái tai nàng, nói bên tai nàng: "Vương phi thích Tạ Ngọc Khanh?"
"Không có." Tiết Nhạn dứt khoát phủ nhận, nàng không hề ngốc, nàng đang mạo danh tỷ tỷ, nếu thừa nhận mình thích Tạ Ngọc Khanh, sau này khi nàng và tỷ tỷ đổi lại, nàng có thể bỏ đi, nhưng tỷ tỷ sẽ phải chịu khổ. Hoắc Ngọc không giống người rộng lượng, hắn nhất định sẽ để ý quá khứ của tỷ tỷ và Tạ Ngọc Khanh.
Hơn nữa, nàng thích ai là chuyện của nàng, không liên quan đến bất kỳ ai, nhưng dù nàng thích ai, cũng tuyệt đối không thể là Hoắc Ngọc.
Nhưng hậu quả của việc phủ nhận, chính là nụ hôn đó biến thành những vết cắn mang theo oán giận.
Làn da mềm mại của nàng làm sao chịu nổi, bị hắn hành hạ một trận, Tiết Nhạn muốn khóc cũng không được, chỉ đành dịu dàng cầu xin.
"Phu quân nhẹ một chút."
Hoắc Ngọc vẫn không chịu buông tha nàng, lực đạo trên tay lại mạnh thêm một chút: "Bổn vương và Tạ Ngọc Khanh, nàng thích ai hơn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!