Thuyền đã cập bến, Tân Vinh đã chuẩn bị xe ngựa đến đón: "Thuộc hạ đến muộn, xin điện hạ thứ tội."
Hoắc Ngọc giơ tay ra hiệu cho hắn đứng dậy, chỉ nói với hắn một câu: "Đi điều tra tỷ muội nhà họ Tiết, tướng mạo đặc trưng của họ, tính cách, sở thích và thói quen của họ, bổn vương đều muốn biết, càng chi tiết càng tốt."
Hắn đã có thể khẳng định, Tiết Ngưng đêm đó bái đường với hắn và Tiết Ngưng mà hắn gặp tuyệt đối không phải là cùng một người. Có lẽ ngay từ đầu người hắn gặp đã không phải là Tiết Ngưng.
Có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.
"Còn có chuyện này nữa, tuyệt đối không được để Vương phi biết."
Tân Vinh hỏi: "Chẳng lẽ Vương gia lo lắng có người giả mạo Vương phi."
Hoắc Ngọc nhếch môi cười nói: "Vương phi của bổn vương chỉ có một."
Tân Vinh có chút không hiểu suy nghĩ của chủ tử.
Chỉ nghe Hoắc Ngọc nói: "Có cách nào có thể giữ chân một người không?"
Tân Vinh thầm nghĩ, Vương gia chắc là muốn lấy lòng Vương phi, lại nhớ đến trước khi đi Quế ma ma đã dặn dò hắn phải thúc đẩy chuyện động phòng của Vương gia và Vương phi, vì vậy hắn buột miệng nói: "Gạo nấu thành cơm?"
Hoắc Ngọc như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên sáng tỏ.
Hôm nay vừa đúng mười ngày, cũng là ngày tỷ tỷ hẹn Tiết Nhạn đổi lại thân phận, đợi đến khi về kinh còn cần mấy ngày nữa, Tiết Nhạn thầm nghĩ lần này đến Tô Châu đã trì hoãn hơn mười ngày, cũng không biết tỷ tỷ có giống nàng, đợi đến sốt ruột không.
Vì vậy, nàng ngồi trước bàn, viết một bức thư, đến trong thành tìm chim bồ câu đưa thư, gửi thư cho tỷ tỷ, trong thư kể lại những chuyện nàng gặp phải ở Tô Châu, giải thích với tỷ tỷ, nàng tuyệt đối không phải cố ý trì hoãn, thật ra trong lòng rất muốn đổi lại thân phận với tỷ tỷ.
Kinh thành, Tạ phủ, Ngưng Huy viện.
Tạ Ngọc Khanh tự tay sắc thuốc, bưng đến trước mặt Tiết Ngưng, quan tâm nói: "Ngưng nhi, mau uống thuốc lúc còn nóng."
Tiết Ngưng cười nói: "Muội muốn biểu ca đút cho muội như mọi khi."
"Được."
Tạ Ngọc Khanh trước tiên thổi nguội thuốc, sau đó dùng thìa đút thuốc đến bên miệng Tiết Ngưng: "Thuốc đã nguội rồi, Ngưng nhi uống thuốc xong, thân thể sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
Tiết Ngưng lại không chịu mở miệng, mà là sốt ruột hỏi: "Nếu Ngưng nhi khỏi bệnh, biểu ca sẽ đưa Ngưng nhi trở về sao?"
Thấy Tạ Ngọc Khanh có chút do dự, Tiết Ngưng liền đỏ hoe mắt: "Biểu ca có phải chê Ngưng nhi rồi không, hôm đó Ngưng nhi đợi mãi không thấy biểu ca, cho nên mới bị… bị người đó ức hiếp…"
Ngước mắt lên lần nữa, Tiết Ngưng đã nước mắt lưng tròng: "Ngưng nhi tự biết mình không còn xứng với biểu ca nữa, biểu ca không cần quan tâm đến Ngưng nhi nữa, cứ để Ngưng nhi c.h.ế. t đi cho rồi…"
Tiết Ngưng hất đổ bát thuốc, ôm gối ngồi trên giường, co rúm lại thành một khối, khóc đến nghẹn ngào.
Tạ Ngọc Khanh thấy nàng như vậy, nhớ đến hôm đó, Tiết Ngưng tức giận bỏ chạy ra ngoài, hắn vội vàng đi truy đuổi kẻ khả nghi đã ám sát hắn ở Ngọc Long tự hôm đó, lại không biết Tiết Ngưng đã bị kẻ xấu bắt cóc.
Đợi đến khi hắn tìm được người, Tiết Ngưng đã bị kẻ xấu khinh bạc.
Sau đó, Tiết Ngưng liền bị bệnh, bệnh suốt mười ngày, thuốc thang không ngừng, nhưng bệnh này không những không thấy đỡ, nàng còn ngày càng gầy yếu.
Tạ Ngọc Khanh vừa đau lòng vừa hối hận, nếu lúc đó hắn đi tìm Tiết Ngưng, sẽ không để nàng bị kinh hãi, Tiết Ngưng sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn ôm Tiết Ngưng vào lòng: "Xin lỗi, đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ Ngưng nhi tốt, ta hứa với Ngưng nhi, sau này nhất định sẽ không rời xa Ngưng nhi nửa bước, tuyệt đối sẽ không để Ngưng nhi bị tổn thương dù chỉ một chút."
Tiết Ngưng nức nở nói: "Biểu ca nói thật sao? Biểu ca thật sự không rời xa Ngưng nhi sao?"
Tạ Ngọc Khanh gật đầu.
"Vậy Ngưng nhi hòa ly với Ninh vương, biểu ca cũng từ hôn với muội muội, chúng ta sẽ giống như trước kia, được không? Dù sao người biểu ca muốn cưới lúc trước là muội, biểu ca cứ coi như muội chưa từng gả cho Ninh vương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!