34
Tiết Nhạn cảm thấy toàn thân vô lực, đầu đau như búa bổ, yếu ớt nói: "Không phải..."
"Vậy thì là vì sao? Bây giờ Tiết Nhiên đã được tìm thấy, Tiết lão phu nhân nhất định cũng không sao, bây giờ nàng còn muốn lấy cớ gì để lừa gạt bổn vương nữa?"
"Vương gia, thiếp đã hứa với ngài đợi đến khi về kinh, thiếp sẽ..."
Chưa đợi nàng nói xong, Hoắc Ngọc đã bế nàng lên giường, dùng sức xé y phục.
Cúi người áp xuống, đôi môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào, môi kề sát tai nàng, hôn lên dái tai nhỏ nhắn: "Nàng vẫn đang lừa bổn vương... Bổn vương là phu quân của nàng, nàng là thê tử mà bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, tại sao không được!"
Hoắc Ngọc căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc, chỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, nàng đã trần trụi.
Tiết Nhạn muốn giãy giụa, nhưng vì đang bệnh nên không có sức.
Khoảnh khắc y phục bị xé rách, nàng kinh hãi vội vàng dùng chăn che kín mình, nhưng lại bị Hoắc Ngọc giật chăn, ném xuống đất.
Bị hắn đè dưới thân, không thể động đậy.
Tay hắn siết chặt lấy vòng eo mềm mại thon thả của nàng, nàng muốn giơ chân đá hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt hai chân, không thể cử động được nữa.
Trong lúc nguy cấp, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng thế nào cũng không đẩy ra được, Tiết Nhạn tức giận, trong lúc giằng co vô tình cào vào mặt hắn một cái, móng tay làm xước da, trên mặt lập tức xuất hiện một vết thương, còn rỉ ra những giọt m.á.u.
"Xin lỗi, thiếp không cố ý, Vương gia mau buông thiếp ra."
Sự phản kháng của Tiết Nhạn càng kích thích dục vọng chinh phục của Hoắc Ngọc, nhưng hắn đều dùng kỹ xảo, sẽ không thật sự làm nàng bị thương.
Hoắc Ngọc nắm chặt lấy cổ tay nàng, siết chặt trong lòng bàn tay, tay đã luồn vào trong váy nàng, đang định cởi quần lót.
Tiết Nhạn lại sắp khóc đến nơi, dường như nàng càng phản kháng, Hoắc Ngọc càng không chịu buông tha nàng.
"Không sao, bổn vương càng thích thú vui nho nhỏ của Vương phi."
Tiết Nhạn cắn chặt môi, hai chân bị giữ chặt, không thể động đậy, chỉ đành cầu xin: "Phu quân, xin chàng, chàng không thể làm như vậy."
Hoắc Ngọc là phu quân của tỷ tỷ, nếu nàng và Hoắc Ngọc có phu thê chi thực, nàng làm sao có thể đối mặt với tỷ tỷ.
Nàng vốn đã ốm yếu, không có sức, hơn nữa Hoắc Ngọc thân thể cường tráng, sức lực lớn hơn nàng gấp mấy lần, giữ chặt nàng, nàng lấy đâu ra chỗ để phản kháng.
Tiết Nhạn thấy phản kháng không được, liền nghĩ cách dùng mưu.
Tiết Nhạn vì bị đè nên không thể động đậy, nàng bị hôn đến gần như không thở nổi, lồng n.g.ự. c cũng phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp.
"Phu quân, thiếp đau quá."
Toàn thân đều đau, đầu đau, cổ họng như bị nhét một cục than nóng, đau rát vô cùng.
Hoắc Ngọc lại không hề thương tiếc, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người nàng, lúc này toàn thân xương cốt như muốn rời ra.
Nàng vốn đã bị bệnh, lại sợ bị hắn cưỡng bức, không ngừng giãy giụa, càng thêm kiệt sức. Hoắc Ngọc kỳ thực không dùng sức, nhưng vì nàng quá giãy giụa, ngược lại tự làm mình bị thương, tức giận đến đỏ mặt, hận Hoắc Ngọc là võ phu, luôn có sức lực dùng không hết.
Nếu hắn không muốn nàng giãy giụa, nàng liền không thể động đậy.
Chỉ có thể dùng chiêu giả vờ đáng thương này.
"Thì ra phu quân nói thương tiếc thiếp, đều là giả."
Nàng vừa mềm mỏng dỗ dành hắn, lại không chút khách khí cắn lên môi Hoắc Ngọc, giả vờ rơi vài giọt nước mắt: "Vương gia không những không thương tiếc thiếp, còn thừa dịp thiếp bị bệnh mà ức h.i.ế. p thiếp, hành vi như vậy của Vương gia, khác gì Triệu Văn Phổ năm xưa ở Tạ phủ định làm nhục thiếp?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!