3
Nàng đã từng theo nghĩa phụ bôn ba khắp nơi, tự nhiên cũng gặp qua chuyện sơn tặc cướp đường, g.i.ế. t người cướp của, cho dù kỹ thuật cải trang của nàng cao siêu, cũng có lúc bị phát hiện.
Năm đó, nàng cùng nghĩa phụ đến Dương Châu mua tơ sống, trên thuyền bị một nữ nhân vạch trần thân phận, suýt chút nữa bị lừa bán vào thanh lâu, nếu không được Tạ Ngọc Khanh cứu giúp, nàng đã sớm lưu lạc phong trần, từ đó về sau, nàng luôn cảnh giác, cẩn thận với mọi động tĩnh xung quanh.
Nghe Tiết Nhạn nói vậy, Phúc Bảo càng sợ hãi run rẩy: "Vậy nhị tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tiết Nhạn nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi đến chỗ đông người, vòng qua phố Chu Tước, đến Lan Quế phường tìm tam ca, ta đếm đến ba, chúng ta chạy nhanh, đừng quay đầu lại!"
Tiết Nhạn vừa đếm vừa giơ ba ngón tay, nhỏ giọng nói: "Phúc Bảo, chạy mau."
Mà ở Ô Y hạng gần phố Chu Tước, Tân Vinh trở về tay không, bẩm báo với Hoắc Ngọc: "Điện hạ, tiểu thư Tiết gia đã phát hiện ra người của thuộc hạ, đã chạy mất rồi."
Hoắc Ngọc từ Đại Nhã cầm hành đi ra, liền nhìn thấy bóng dáng nàng ôm đàn bỏ chạy, giống như sợ Ngôn Quan đổi ý đòi lại cây đàn, chàng liền phái người âm thầm theo dõi, theo dõi chưa được một khắc đồng hồ, vậy mà đã để nàng chạy mất.
"Nàng ta chắc là loài thỏ, không những lanh lợi mà còn chạy nhanh như bay." Hoắc Ngọc khẽ nhếch môi, nói: "Biết nàng ta đi đâu không?"
Tân Vinh dò xét sắc mặt Hoắc Ngọc: "Chuyện này..." Nói ra sợ Vương gia không vui, nhưng hắn lại không dám giấu giếm, ấp úng nói: "Trưởng nữ Tiết gia đã đến Lan Quế phường."
Hoắc Ngọc có chút không dám tin vào tai mình: "Cái gì? Một nữ nhân như nàng ta đến Lan Quế phường làm gì?"
Ngôn Quan phe phẩy cây quạt lông trong tay, tiếp lời: "Nàng ta đến Lan Quế phường chắc chắn không phải là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc là vì bị sói đói đuổi theo phía sau, khát nước quá, vào đó xin chén nước uống."
Vị trưởng nữ Tiết gia kia giống như yêu tinh, miệng lưỡi sắc bén, chắc chắn đã sớm phát hiện ra bị người theo dõi.
Hoắc Ngọc liếc nhìn Ngôn Quan, Ngôn Quan rụt cổ lại, tự giác im lặng.
Tân Vinh hỏi: "Thuộc hạ có cần tiếp tục theo dõi không?"
Chưa đợi Tân Vinh nói xong, Hoắc Ngọc đã bước đi.
Lan Quế phường, chàng muốn xem thử Tiết Ngưng này hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Lan Quế phường nằm ở phố Thanh Thành giao nhau với phố Chu Tước, là khu vấn hoa tìm liễu lớn nhất kinh thành, lúc này trời gần tối, màn đêm buông xuống, ca kỹ trong phường bắt đầu đàn hát, vũ nữ trang điểm tỉ mỉ, thay y phục lộng lẫy lên sân khấu biểu diễn.
Trên sông Lưu Kim trước Lan Quế phường có rất nhiều thuyền hoa lộng lẫy, thuyền hoa được trang trí bằng đèn hoa sen, những ca kỹ ăn mặc diễm lệ, trang điểm yêu kiều, người thì thả đèn hoa đăng trên sông, người thì ôm đàn tỳ bà hát, hoặc ngồi trên thuyền hoa gảy đàn, dùng tiếng đàn du dương và giọng hát êm tai để thu hút khách trên bờ.
Lan Quế phường đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm không nghỉ, ca múa tưng bừng, tiếng cười nói vui vẻ, giống như chốn cực lạc nhân gian.
Đèn trong phường và đèn hoa đăng trên thuyền hoa nhuộm dòng sông một màu vàng kim, mặt sông vàng óng ánh tượng trưng cho sự phồn hoa và xa hoa trụy lạc của chốn phong nguyệt.
Đến Lan Quế phường hầu hết đều là nam nhân, những nơi phong nguyệt chỉ tiếp đón nam khách như thế này tự nhiên là không cho nữ khách vào, nhưng Tiết Nhạn chỉ cần xưng tên tam ca Tiết Khoáng là có thể thuận lợi vào trong, còn được mời vào phòng riêng tên là Phù Dung các ở lầu hai.
Tiết Khoáng là tam nhi tử của Tiết Viễn, là nhi tử của Mạc di nương, có chút khôn vặt, ngày thường lêu lổng, ăn chơi cùng đám công tử nhà giàu, thường xuyên không về nhà ngủ. Sau khi bị Tiết Viễn bắt quả tang vài lần, dùng gậy đánh cho vài trận, để tránh bị đánh, Tiết Khoáng lại học được chút võ mèo cào, Tiết Viễn vốn là văn quan, khi Tiết Khoáng trưởng thành, đánh cũng không lại, mắng cũng không nghe, bất đắc dĩ, chỉ đành mặt dày mày dạn, cầu xin Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, xin cho Tiết Khoáng một chức vụ trong Cẩm Y vệ.
Tiết Khoáng quen lười biếng, làm việc trong Cẩm Y vệ cũng chỉ là cho qua ngày, thường xuyên nhân lúc đi tuần tra, lén lút đến chốn phong nguyệt này hưởng lạc.
Lúc này, Tiết Khoáng đang ôm ấp, cùng mấy đồng liêu trốn việc ra ngoài oẳn tù tì uống rượu, vui vẻ thoải mái, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào: "Tam ca, cứu ta!"
Tiết Khoáng đang say bí tỉ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của muội muội, sợ mình nghe nhầm, dụi mắt: "Mẹ kiếp, là Tiết Ngưng!"
Hắn sợ hãi vội vàng đẩy ca kỹ mềm mại trong lòng ra, tỉnh rượu phân nửa, nhảy dựng lên khỏi ghế, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia: "Lão già có đến không, có phải ông ta đến bắt ta về không?"
Lúc nhỏ, vì chuyện hắn gây rối, không ít lần bị Tiết Ngưng mách lẻo, mỗi lần Tiết Ngưng mách lẻo, hắn nhất định sẽ bị phụ thân đánh cho một trận, từ đó hắn thấy Tiết Ngưng là tránh xa.
"Bình tĩnh, đừng hoảng, là ta." Tiết Nhạn vỗ bàn, nhỏ giọng nói: "Tam ca cứu ta, bên ngoài có người theo dõi ta!"
"Haha, thì ra là nhị muội. Ta đã nói Tiết Ngưng ngày thường luôn giữ dáng vẻ đoan trang, tao nhã, rất quan tâm đến hư danh đệ nhất tài nữ kinh thành, tuyệt đối sẽ không đến nơi mất mặt như thế này, vừa rồi làm ta sợ c.h.ế. t khiếp! Mà nhị muội hôm nay sao lại ăn mặc như vậy, ta còn không nhận ra muội, suýt chút nữa thì nhận nhầm muội thành con nhỏ Tiết Ngưng c.h.ế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!