Chương 78: (Vô Đề)

72

Tiết Nhạn tiến lên ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn, "Được, ta trả."

Không ngờ nàng lại hôn hắn, Vệ Lăng bỗng nhiên lùi về sau một bước, "Muội..."

Tiết Nhạn cười nói: "Không phải tướng quân nói muốn ta trả sao? Nhạn Nhi trả như vậy, tướng quân có thích không?"

Tiết Nhạn rời môi mình khỏi đôi môi lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, định nhân cơ hội gỡ mặt nạ trên mặt hắn, lại bị Vệ Lăng giữ chặt tay, nắm tay nàng trong lòng bàn tay mình, vòng qua eo hắn, hai người dính sát lấy nhau.

Hoắc Ngọc nắm lấy eo Tiết Nhạn, ôm nàng ngồi lên bệ cửa sổ, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Tiết Nhạn, "Đây là muội câu dẫn ta, không được nuốt lời. Càng không được chạy trốn!"

Đầu ngón tay Tiết Nhạn dùng sức, ôm chặt lấy lưng hắn. Giống như lúc trước bọn họ từng thân mật như vậy, hai chân nàng quắp quanh eo hắn, dùng sức của bụng để chịu đựng trọng lượng cơ thể hắn, theo từng nụ hôn phủ xuống, Tiết Nhạn say mê khẽ gọi: "Vương gia, chiếc mặt nạ này có thể tháo xuống được không? Lạnh."

Mỗi khi hắn hôn, chiếc mặt nạ bạc kia liền cọ xát vào làn da trên cổ nàng, bị hắn trêu chọc, thân thể nóng bỏng chạm vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo, lúc nóng lúc lạnh, cảm giác đó quá mức nhạy cảm, nàng suýt nữa thì không chịu nổi.

Đột nhiên, hắn cắn lên môi Tiết Nhạn, đẩy nàng ra, như đột nhiên tức giận.

Hắn đeo mặt nạ, tuy không nhìn rõ thần sắc trên mặt, nhưng giọng điệu lại mang theo tức giận, hắn nắm lấy cằm nàng, cười lạnh nói: "Làm chuyện thân mật với bản tướng quân, trong miệng lại gọi tên tình lang, Tiết nhị tiểu thư rốt cuộc coi bản tướng quân là ai? Bản tướng quân hiện tại không còn hứng thú nữa."

Tiết Nhạn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết m.á. u trên môi, kéo nhẹ quần áo trượt xuống vai lên, che đi vết đỏ.

Tuy hắn không thừa nhận mình là Hoắc Ngọc, còn cố ý khi nói chuyện kéo dài giọng, nhưng hắn từng là người nằm bên gối nàng, thói quen và sở thích kỳ quái khi thân mật của hắn sẽ không thay đổi, nụ hôn của hắn vẫn luôn bá đạo, thích chiếm vị trí chủ đạo, khi tình cảm nồng nàn, nói là hôn, chi bằng nói là gặm cắn, nếu hắn tức giận còn luôn thích để lại dấu vết, vết đỏ trên người nàng lúc này chính là kiệt tác của hắn.

Thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Ngọc đang nhìn chằm chằm vào bờ vai trắng nõn nửa lộ ra ngoài của nàng, yết hầu lên xuống.

Nàng khẽ mím môi cười, hiểu rõ hắn chỉ là khẩu thị tâm phi, không phải là không muốn, hắn rõ ràng không hề kháng cự sự thân mật của nàng.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Vì vậy, Tiết Nhạn dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm lên n.g.ự. c hắn, móc vào ngọc bội bên hông hắn, lại dùng sức kéo hắn vào lòng mình, bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng đạp lên chân hắn, nhẹ nhàng câu lấy chân hắn.

"Bây giờ thì sao, Vệ tướng quân còn hứng thú không?"

Lại học theo cách hắn dạy nàng ở Thanh Tiêu cung đêm đó, thử cởi quần áo cho hắn, hai tay nàng vòng qua eo hắn, thổi hơi thở thơm tho như hoa lan vào cổ hắn, "Chẳng lẽ Vệ tướng quân không muốn ta sao?"

Hắn đã không muốn thừa nhận mình là Hoắc Ngọc, hắn đã tiếp tục đóng giả Vệ Lăng, vậy thì nàng sẽ không vạch trần, tiếp tục thăm dò, tiếp tục diễn kịch với hắn.

Hoắc Ngọc làm sao có thể chịu đựng được, dưới sự trêu chọc không ngừng của nàng, dần dần luân hãm, tà hỏa trong người bùng lên, đã quên mất phải suy nghĩ như thế nào, trong đầu chỉ muốn hung hăng bắt nạt nàng.

Hứa Viễn Chu nằm dưới đất dường như có dấu hiệu tỉnh lại, hắn sờ lên cổ bị đánh đau, rên rỉ đau đớn vài tiếng.

Tiết Nhạn chỉ vào Hứa Viễn Chu đang nằm dưới đất, ghé sát vào tai Vệ Lăng nói: "Có lẽ phải đổi chỗ khác, hắn ta ồn ào quá!" Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng lướt qua vành tai hắn, cuối cùng dừng lại bên má hắn, hôn lên má hắn, cảm nhận được cơ thể hắn run rẩy, Tiết Nhạn đã biết mình đã nắm chắc hắn rồi.

Thấy Hứa Viễn Chu tỉnh lại phá hỏng chuyện tốt của mình, Vệ Lăng lại đánh Hứa Viễn Chu ngất xỉu.

Hắn vội vàng ôm Tiết Nhạn vào lòng, bế nàng vào một gian phòng riêng bên cạnh, lại vôi vã lên giường, nghiêng người đè xuống.

Lần này, Tiết Nhạn lại chủ động đón ý, đáp trả nụ hôn của hắn.

Chỉ là động tác của nàng vẫn còn vụng về, lóng ngóng hồi lâu, vậy mà vẫn chưa cởi được áo choàng của hắn, Vệ Lăng gấp gáp nói: "Ta dạy muội, phải làm như này."

Kiên nhẫn dạy nàng cách cởi áo.

Kỳ thật Tiết Nhạn cởi áo cho hắn, là muốn kiểm tra vết thương sau lưng hắn.

Ngày hôm đó trên cầu Tiên Duyên, con d.a. o găm trong tay Tiết Ngưng đ.â. m vào eo hắn, khiến hắn bị thương nặng, bây giờ đã hơn một tháng, vết thương kia hẳn là đã đóng vảy nhưng chưa bong ra mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!