Chương 77: (Vô Đề)

Hứa Viễn Chu nắm lấy tay Tiết Nhạn, gấp gáp nói: "Nhạn Nhi muội muội, nghĩa phụ trước khi đi có dặn dò ta phải chăm sóc muội, ý của lão nhân gia là muốn chúng ta thành thân. Ta ái mộ Nhạn Nhi muội muội đã lâu, hiện giờ lại còn bắt được tú cầu, liệu có đủ tư cách cưới Nhạn Nhi muội muội làm thê tử không?"

Tiết Nhạn rút tay ra khỏi tay Hứa Viễn Chu, "Viễn Chu ca ca, thật xin lỗi, chuyện dán bảng tuyển tế là kế sách tạm thời, chỉ để kéo dài thời gian, kỳ thật ta không có ý định thành thân, mà ta đối với Viễn Chu ca ca cũng không có nam nữ chi tình, chỉ coi huynh như ca ca mà đối đãi, lần này là ta có lỗi với Viễn Chu ca ca, tiểu muội xin tạ lỗi với Viễn Chu ca ca."

"Nhưng ta yêu muội tha thiết. Sao muội lại không biết điều như vậy." Sắc mặt Hứa Viễn Chu thay đổi, đứng dậy đi đóng cửa lại, "Nếu muội ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý thành thân với ta, chúng ta vốn có thể tương kính như tân. Nhưng muội lại không biết điều, lại còn chướng mắt ta, bây giờ ta vất vả lắm mới giành được tú cầu, muội lại muốn nuốt lời hôn sự, nếu đã như vậy, vậy ta chỉ có thể dùng chút thủ đoạn để muội khuất phục ta."

"Nghĩa huynh, huynh..."

Tiết Nhạn thấy Hứa Viễn Chu rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật, tức giận nói: "Huynh rốt cuộc đang làm việc cho ai? Người đứng sau huynh là Lư Dụ hay là Trung Sơn Vương?"

Vừa rồi Tiết Khoáng đến báo cho nàng biết, nói là có người trà trộn vào đám người tuyển tế, thừa lúc hỗn loạn cướp tú cầu, mà tú cầu cuối cùng lại rơi vào tay Hứa Viễn Chu, e rằng không phải là ngoài ý muốn, mà là có người ngầm thúc đẩy hôn sự của nàng và Hứa Viễn Chu.

Hứa Viễn Chu nói: "Muội quả nhiên thông minh, nhưng bây giờ mới hiểu thì đã muộn rồi, bảo muội thành thân muội không chịu, vậy thì đừng trách ta không khách khí, chỉ cần tối nay muội thuận theo ta, ngày mai cả thành Lư Châu đều sẽ biết Tiết nhị tiểu thư thất thân với ta, Hứa Viễn Chu, đến lúc đó muội không muốn gả cũng phải ngoan ngoãn gả cho ta."

"Nghĩa phụ đối xử với huynh tốt như vậy, Hứa Viễn Chu, huynh làm như vậy có thấy có lỗi với nghĩa phụ không?"

Hứa Viễn Chu cười lạnh nói: "Trên đời ai mà chẳng yêu thích quyền thế địa vị, ta chẳng qua chỉ muốn cưới muội, thuận lợi tiếp quản việc buôn bán của Hứa gia mà thôi. Nghĩa phụ vốn đã nói sẽ giao toàn bộ cửa hàng của Hứa gia cho ta, nhưng từ khi Tiết gia các ngươi đến Lư Châu, nghĩa phụ liền thay đổi, ông ấy nói muốn để lại cửa hàng tơ lụa lớn nhất của Hứa gia cho muội, còn nói muốn ta cưới muội, ta chỉ có cưới muội mới có thể tiếp quản việc buôn bán của Hứa gia.

Ta chẳng qua chỉ làm theo lời dặn của nghĩa phụ cưới muội làm thê tử, những năm nay là ta ở bên cạnh ông ấy, giúp ông ấy lo liệu việc buôn bán, ta tốn bao nhiêu tâm tư giúp Hứa gia vượt qua mọi khó khăn, ta mới là cháu trai ruột của ông ấy, nhưng nghĩa phụ già rồi lú lẫn, lại chỉ nghĩ đến muội, một người ngoài."

Sắc mặt Hứa Viễn Chu dữ tợn, như biến thành một người khác. Ánh mắt điên cuồng và tham lam, từng bước ép sát. Hắn tiến một bước, Tiết Nhạn liền lùi một bước, nàng chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lớn tiếng kêu cứu: "Đại ca ca, tam ca ca, mau đến cứu ta!"

"Ha ha ha..." Hứa Viễn Chu cười lớn bức lại gần, "Ta khuyên muội đừng phí công nữa, cho dù có kêu rát cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu muội đâu. Bọn họ tự mình uống say bí tỉ, bị hạ nhân khiêng về phòng, ta đã cho người bỏ mê hương vào trong phòng, không có thuốc giải của ta, hai người bọn họ sẽ ngủ ngon lành suốt đêm."

Hóa ra Hứa Viễn Chu đã sớm khống chế Hứa gia, đã âm thầm thay thế tất cả người của Hứa gia bằng người của mình, vì muốn đoạt gia sản, e rằng chuyện gì cũng có thể làm ra được, hóa ra nghĩa phụ đã nhìn lầm người, nghĩa tử được nuôi dưỡng bên cạnh hơn mười năm lại vong ân bội nghĩa, muốn độc chiếm Hứa gia.

"Chuyện cửa hàng tơ lụa xảy ra sự cố, có phải là do huynh làm không?" Nếu sự cố của cửa hàng tơ lụa Hứa gia là do Hứa Viễn Chu làm, vậy thì e rằng nghĩa phụ ở Dương Châu sẽ gặp nguy hiểm.

Hứa Viễn Chu cười nói: "Ngày thường nghĩa phụ luôn khen muội, muội quả thật thông minh, đều bị muội đoán trúng cả rồi. Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, thiên hạ đại loạn, những cửa hàng này của Hứa gia chắc chắn không giữ được, chỉ có nắm vàng bạc trong tay mới là quan trọng nhất. Không nói nhảm với muội nữa. Vẫn nên làm chính sự cho xong."

Căn phòng này vốn không lớn, Tiết Nhạn đã không còn đường lui, thấy Hứa Viễn Chu sắp nhào về phía mình, Tiết Nhạn lấy con d.a. o găm giấu trong tay áo ra, chỉ vào Hứa Viễn Chu, nói: "Huynh đừng lại gần."

Hứa Viễn Chu lại không hề sợ hãi con d.a. o găm trong tay Tiết Nhạn, khóe môi nhếch lên cười lạnh, "G.i.ế. t ta? Muội dám sao? Nếu muội thật sự có bản lĩnh này, ta cho muội g.i.ế.t! Đến đây!"

Tiết Nhạn chưa từng g.i.ế. t người, thấy Hứa Viễn Chu không lùi mà còn tiến, nàng lại càng thêm căng thẳng. Lòng bàn tay cầm d.a. o găm đã ướt đẫm mồ hôi, cố gắng không để tay mình run rẩy.

"Huynh còn lại gần, còn lại gần nữa ta thật sự sẽ ra tay đấy!"

"Ha ha ha... Ta cho muội ra tay!"

"A!" Tiết Nhạn nắm chặt d.a. o găm dùng sức đ.â. m về phía Hứa Viễn Chu, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, dùng sức siết chặt, một cơn đau nhói truyền đến, Tiết Nhạn buộc phải buông tay, con d.a. o găm trong tay rơi xuống đất leng keng một tiếng.

Đau đến mức nhíu chặt mày.

Hóa ra Hứa Viễn Chu có luyện võ, vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Hứa Hoài Sơn, hắn cố ý che giấu rất kỹ, hắn nắm lấy cổ tay Tiết Nhạn, kéo nàng vào lòng, đè nàng lên tường, liền xé quần áo của nàng.

Tiết Nhạn không ngừng giãy giụa, "Huynh buông tay, huynh buông ta ra!"

"Ồn ào quá." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, giọng nói ẩn chứa sự lười biếng và mất kiên nhẫn.

Tiết Nhạn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên xà nhà buông xuống một mảnh áo đỏ, hồng y quen thuộc kia khiến Tiết Nhạn nghĩ đến cái tên Vệ Lăng.

"Vệ tướng quân."

Người nọ nhẹ nhàng nhảy xuống, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ bạc khẽ nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiết Nhạn, nhưng không hề có chút ấm áp nào. "Muội quen biết bản tướng quân?"

"Đã từng nghe qua uy danh của tướng quân, tiểu nữ tử vô cùng bội phục phong thái của tướng quân."

Trong phòng tự nhiên có một người, Hứa Viễn Chu giật mình, hắn dừng động tác trên tay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!