71
Nam tử áo đỏ giày đen vừa rồi kia hình như là hắn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, người nọ liền biến mất trong đám đông, một thân hồng y như đóa hoa nở rộ giữa tuyết trắng, yêu diễm chói mắt.
Tiết Nhạn ra khỏi Tiên Phượng Lâu, vội vàng đuổi theo bóng lưng của người nọ, muốn vén chiếc mặt nạ bạc trên mặt hắn lên, xem dưới lớp mặt nạ kia có phải là khuôn mặt quen thuộc kia hay không.
Nhưng trước cửa Tiên Phượng Lâu chen đầy người, có người đến báo danh tuyển tế, cũng có người vây xem náo nhiệt, những người đó vây Tiên Phượng Lâu đến nước chảy không lọt, Tiết Nhạn vội vàng đuổi theo, lại bị đám đông chen lùi lại, mà bóng dáng của người nọ rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể gặp được hắn. Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể xác định hắn có phải là Hoắc Ngọc hay không. Nhưng nếu thật sự là hắn, sao hắn lại đưa tú cầu rơi xuống chân mình cho người khác.
Một tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng hoàn toàn tan vỡ, Tiết Nhạn thậm chí còn cảm thấy nam tử áo đỏ mà nàng nhìn thấy lúc nãy chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng ngây ngốc nhìn về phía xa, nước mắt ướt đẫm khóe mi.
Hứa Viễn Chu giành được tú cầu vui mừng khôn xiết, sợ người ta cướp mất, liền ôm chặt tú cầu trong lòng.
Thấy Tiết Nhạn hình như đang đuổi theo ai đó, hắn vội vàng ôm tú cầu đuổi theo, hắn muốn nhắc nhở Tiết Nhạn là hắn đã giành được tú cầu, nhắc nhở Tiết Nhạn rằng cuối cùng hắn cũng có thể cưới nàng làm thê tử.
Hắn vui mừng nói: "Nhạn Nhi muội muội."
Nhưng còn chưa chạm được vào một mảnh áo của Tiết Nhạn, Tiết Khoáng lại không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau hắn, vỗ một cái lên vai hắn, thấp giọng cảnh cáo, "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên an phận một chút, nhị muội muội không thích ngươi, cũng sẽ không gả cho ngươi, ta khuyên ngươi nên bỏ cái suy nghĩ đó đi."
Hứa Viễn Chu vội vàng biện bạch: "Nàng nếu không muốn thành thân, vậy tại sao nàng lại tuyển tế, lại còn tung tú cầu. Nàng đã chọn ta rồi, vậy ta chính là phu quân của nàng."
Thấy Hứa Viễn Chu ngụy biện, Tiết Khoáng tức giận nói: "Tóm lại ngươi đừng tự mình đa tình, nhị muội muội có nỗi khổ riêng, bất đắc dĩ mới tung tú cầu tuyển tế, với đức hạnh của ngươi, Nhạn Nhi sao có thể coi trọng ngươi, trong thành Lư Châu thiếu gì nam tử tài mạo song toàn. Hứa Viễn Chu, ta khuyên ngươi nên có chút tự mình biết mình, sớm ngày biết khó mà lui."
"Hôn sự này, Tiết gia các ngươi không thể nào chối bỏ được." Hứa Viễn Chu thấp giọng nói, nói xong liền ôm tú cầu trong lòng, vô cùng thất vọng, nhưng hắn lại không dám xung đột với Tiết Khoáng, hắn nhìn Tiết Nhạn ở cách đó không xa, siết chặt nắm đấm, xoay người rời đi.
Tiết Khoáng nhíu mày nói: "Người này còn được nước làm tới. Còn dám tỏ thái độ."
Tiết Tịch kéo Tiết Khoáng ra, "Ta biết ngươi không muốn nhị muội muội gả cho hắn, nhưng cũng phải nói cho đàng hoàng, dù sao hắn cũng là nghĩa huynh của nhị muội muội, cho dù hôn sự không thành, cũng không thể làm quá khó coi. Chúng ta đã lâu rồi không uống rượu cùng nhau, đi, chúng ta lên Tiên Phượng Lâu uống một chén."
"Ta không đi đâu, tối nay ta trực ca, uống rượu mất tỉnh táo, không thể ảnh hưởng đến công việc."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Tiết Tịch vỗ nhẹ lên lưng Tiết Khoáng, "Tam đệ nhắc nhở ta rồi, tối nay ta còn phải đi giảng bài cho công tử nhà Trương viên ngoại, vậy chúng ta cáo từ tại đây."
Hứa Viễn Chu ra khỏi Tiên Phượng Lâu liền định đi đến cửa hàng tơ lụa, có người ngăn hắn lại, "Hứa công tử, đại nhân muốn ngươi đến đó một chuyến."
Hứa Viễn Chu nhìn xung quanh không thấy ai, liền đi theo người nọ đến một căn phòng riêng ở quán trà bên cạnh Tiên Phượng Lâu.
Hắn khom người hành lễ với người đối diện, cung kính nói: "Tham kiến đại nhân."
Người nọ tay cầm chén trà, khẽ nâng mí mắt nhìn Hứa Viễn Chu, "Ngươi đã cướp được tú cầu rồi, vậy thì nhanh chóng cưới Tiết nhị tiểu thư đi!"
Hứa Viễn Chu phẫn nộ nói: "Nhưng bọn họ đã đổi ý, còn định nuốt lời hôn sự, xin đại nhân minh xét."
Người nọ cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không biết nghĩ cách thúc đẩy hôn sự này sao? Đừng quên ngươi đã đáp ứng bản quan chuyện gì, nếu không làm được chuyện này, ngươi biết sẽ có hậu quả gì!"
Sắc mặt Hứa Viễn Chu trắng bệch, siết chặt tú cầu trong tay, ra khỏi quán trà, hắn suýt nữa thì ngã xuống đất, ngây ngốc đứng trong tuyết hồi lâu, cho đến khi toàn thân lạnh cóng, mới đội một đầu tuyết trở về Hứa gia.
Thấy Tiết Nhạn trở về liền cứ như người mất hồn, Tiết Khoáng tưởng nàng lo lắng chuyện mình phải gả cho Hứa Viễn Chu, nên hắn an ủi Tiết Nhạn: "Muội muội đừng lo lắng, nếu muội không muốn gả, có tam ca ở đây, không ai dám ép buộc muội."
Tiết Nhạn dường như không nghe thấy lời hắn nói, mà nắm c.h.ặ. t t.a. y Tiết Khoáng, gấp gáp nói: "Vừa rồi tam ca ca có nhìn thấy nam tử mặc áo đỏ, đeo mặt nạ bạc kia không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!