50
Tiếng gà gáy vang lên vài tiếng, Tiết Nhạn chầm chậm mở mắt, thấy mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ mà xa lạ. Trên tường treo một bức thư pháp, chỉ độc một chữ "Thiền".
Lại nghe thoang thoảng tiếng tụng kinh cùng tiếng gõ mõ, nàng bèn biết mình đang ở trong thiền phòng của Ngọc Long tự.
Còn tiếng gà gáy ban nãy hẳn là do các tăng nhân trong chùa nuôi gà, trồng rau quanh sân chùa.
Nàng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu. Không khí buổi sớm mai trong lành, nhất là ở chốn núi rừng này, hương cỏ xanh hòa quyện cùng mùi đất thoảng đưa, càng thêm thanh tân, tự nhiên.
Nhưng hai chân nàng vẫn còn run rẩy. Nhớ lại đêm qua bị Hoắc Ngọc ôm lên hương án, quỳ trước mặt chàng, nhớ lại cảnh tượng đáng xấu hổ ấy, nàng bỗng chốc vừa thẹn thùng vừa ngượng ngùng.
Nàng cứ ngỡ chỉ có nữ tử mới giúp nam tử giải hoan.
Nghĩ đến mấy chỗ ẩm ướt trên bồ đoàn, mặt nàng lại đỏ bừng.
Nàng đã từng nghe Túc Vương nói qua, trúng phải Nguyệt Dạ Hợp Hoan, nhất định phải giao hợp với nam tử, nếu không được giải, tất tổn hại tính mạng.
Tuy rằng đêm qua Hoắc Ngọc giúp nàng, nhưng cũng là để cứu mạng.
Nhưng Hoắc Ngọc dù sao cũng khác thân phận với nàng, chuyện đêm qua đã quá hoang đường, lại càng không biết sau này phải đối mặt với hắn thế nào.
Tiết Nhạn nghĩ thầm, đợi sau khi cứu được người nhà, nàng sẽ rời khỏi kinh thành, đến một nơi mà Ninh Vương vĩnh viễn không tìm thấy, trong lòng âm thầm thề sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nhưng khi nàng tỉnh dậy, thiền phòng chỉ còn lại một mình nàng, Hoắc Ngọc đã rời đi, chỉ thấy dưới bình tịnh trên bàn có đè một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: "Chuyện đêm qua là bổn vương không thể tự kiềm chế, bổn vương đã mạo phạm Nhạn Nhi, ngày sau nhất định bổ toàn lễ số (hoàn thiện các lễ nghi cần thiết)."
Tiết Nhạn không hiểu rõ "bổ toàn lễ số" là ý gì, chỉ là hiện giờ có việc cấp bách hơn.
Chỉ cần có được lời khai của Túc Vương mới có thể chứng minh Tiết gia bị Túc Vương và Triệu gia hãm hại.
Người nhà đã được đưa về đại lao Hình bộ, tạm thời bình an vô sự, nhưng Túc Vương và Triệu gia chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, Tiết gia một ngày chưa được cứu ra, nàng vẫn luôn lo lắng không yên.
Nhưng đối phó với Túc Vương thế nào, nàng cũng đã có chủ ý.
Nàng xoa nhẹ đôi chân mỏi nhừ, trong đầu lại hiện lên chuyện hoang đường đêm qua, Nguyệt Dạ Hợp Hoan quả thật lợi hại, nàng cũng không đếm được mình đã phát tác bao nhiêu lần.
Hắn lại giúp nàng bao nhiêu lần.
Chỉ là cảm giác đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức chân nàng bây giờ vẫn còn run rẩy.
Nàng cố gắng tập trung tinh thần, không suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng nàng không thể mượn người của Ninh Vương, nếu không sẽ thành Ninh Vương uy bức Túc Vương nhận tội, bức cung hoàng tử, như vậy không những bất lợi cho việc Tiết gia tẩy oan, ngược lại còn khiến Tiết gia bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử.
Càng bất lợi cho việc cứu Tiết gia.
Nàng định đi thuê vài người có thân thủ bất phàm đến giúp đỡ, giúp nàng lấy được chứng cứ.
Nàng bước ra khỏi thiền phòng, liền bảo Phúc Bảo chuẩn bị xe ngựa xuống núi.
Đêm qua tuyết rơi dày, trên núi lạnh hơn kinh thành nhiều, không khí lạnh lẽo thấu xương.
…
Tiết Ngưng vốn định đi tìm Tiết Nhạn, nhưng lại bị Ninh Vương gọi về phủ, trên đường đi, lòng nàng thấp thỏm bất an, nghĩ hay là Ninh Vương thật sự muốn viết hưu thư đuổi nàng đi, hay là muốn cùng nàng nói chuyện hòa ly, nàng không muốn rời khỏi vương phủ, nhưng nàng rốt cuộc phải làm sao.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng trước cửa vương phủ, Huệ Nhi nhắc nhở Tiết Ngưng: "Vương phi, đã đến rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!