Ngô… Cắn, cắn hoàng đế?
Có lẽ bởi vì ban ngày vừa gặp đường đệ "Long Dương chi hảo", Nguyễn Thời Ý không khỏi ảo tưởng đến một số hình ảnh mỹ lệ đến chết.
- Nếu Từ Hách vì để hả giận, nhào về hướng Gia Nguyên đế …
Không thể nói, không thể nói.
Từ Hách vừa lúc nhổm dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Phòng ngủ ấm áp, ánh đèn yếu ớt, kiều thê nằm dưới người tai đỏ lên, sóng mắt long lanh, mị hoặc tận xương tủy.
Nhưng khóe môi nàng nở nụ cười cổ quái, trong mắt lóe lên hưng phấn, không có giống lúc thẹn thùng khi ở cùng hắn.
Từ Hách ngẫm lại tỉ mỉ lời vừa nói, nhất thời giận dữ: "Nàng nghĩ đi đâu vậy? Không phải là tưởng tượng trượng phu mình cùng người khác…"
Nguyễn Thời Ý "phụt" cười: "Hắn đóng đầy con dấu trên tranh vẽ của chàng, chàng gặm hắn cả người đầy dấu, ngược lại cũng công bằng!"
Từ Hách trợn mắt há hốc mồm, giống như nghe được lời bàn tán không thể tưởng tượng nhất trên đời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
"Nguyễn Nguyễn! Nàng! Nàng so với ta còn… Nàng đại nghịch bất đạo, một tiểu lão thái bà đầy đầu toàn suy nghĩ xấu! Ta cho dù muốn gặm, cũng chỉ sẽ gặm nàng cả người toàn dấu!"
Hắn giận mà giơ tay lên, thuần thục kéo cổ áo nàng ra.
Nguyễn Thời Ý vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ tùy ý mặc một chiếc áo choàng bông vải bên ngoài kiện áo ngủ tơ tằm.
Bị hắn dùng lực mạnh kéo một cái, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, đầu vai tuyết trắng… đi xuống hơn nữa là da thịt trắng nõn cùng khe rãnh rõ ràng, lộ ra mồn một trước mắt.
Từ Hách hung tợn đe dọa, thật ra cũng chỉ muốn trêu cợt nàng một chút, nhưng thấy chút kiều diễm câu hồn đoạt phách đã lâu không được thấy này, một cổ lực lượng nào đó kiềm chế đã lâu trong cơ thể, mơ hồ kêu gào muốn thoát ra.
Hắn cúi đầu ngửi mùi hương hoa sen nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng, kích thích nàng không được tự nhiên giãy giụa, chỉ một thoáng, hai ngọn núi mềm mại được bọc trong áo ngủ đơn bạc lại lộ ra hơn tấc.
Chậc chậc chậc, đúng là cảnh xuân vô hạn.
"Tam lang" Nguyễn Thời Ý hít sâu một hơi, hết sức làm cho giọng nói của mình nghiêm túc lại không gần gũi, "Chàng nhất định phải như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần… không để ý đến suy nghĩ và cảm thụ của ta, tùy ý làm bậy?"
Đáy lòng Từ Hách đang bừng bừng hỏa khí, bị nàng một câu nói lạnh lùng dập tắt.
Nguyễn Thời Ý nhạt giọng nhắc nhở: "Chàng đi suốt đêm tới, chắc hẳn không phải vì trộm hương trộm ngọc… Tình Lam đồ xảy ra chuyện, chúng ta theo lý thảo luận kỹ hơn."
Từ Hách chuyến này vội vã chạy đến, đích thực là muốn thương lượng đối sách với nàng.
Dĩ nhiên, nếu như có thể lấy được "An ủi" từ nàng, bực bội buồn khổ của hắn, nói chung có thể tiêu tán một chút.
Tuy không cam lòng, hắn không khỏi không thừa nhận, thê tử của hắn bề ngoài giống như năm đó, nhưng giấu sâu bên trong lòng, khó khăn khác xa so với hắn dự liệu.
Nếu tình cảnh này đặt ở lúc chưa rời đi, hai người sớm đã váy áo rã rời, điên loan đảo phượng, vui vẻ tận hứng.
Từ Hách chán nản từ trên người nàng đứng lên, tự nhiên ngồi vào bên giường, trầm giọng rầu rĩ: "Vậy ý của nàng là… để cho ta sao chép lại Tình Lam đồ, hay là bức vẽ Thành trì bí mật?
"Với chàng mà nói thì cái nào thích hợp hơn?"
"Bình tĩnh mà nói, sao chép lại Tình Lam đồ bản thân càng thuận tay hơn, khắc chương cũng dễ làm, nhưng chữ viết của Thánh thượng… Ta chỉ sợ không có năng lực viết lên chữ mà ngay cả hắn cũng nhìn không ra; mà hình vẽ phía sau vô cùng phức tạp, ta rất khó có thời gian dài ở trước mắt đồng liêu và thủ vệ vẽ ra, vạn nhất vẽ sai… chẳng phải uổng phí tâm tư?"
"Chàng đã xem qua toàn bộ bức vẽ?" Nguyễn Thời Ý trầm ngâm nói.
"Ta miễn cưỡng nhấc lên nhìn thoáng qua, trên đó viết rất nhiều chữ nhỏ, không có thời gian nhìn kỹ."
Từ Hách phồng quai hàm, nói thêm: "Trước đây ta ở ngay trước mặt mọi người sao chép chính là một phần nhỏ, hơn phân nửa là vơ vét từ thân hữu hoặc phú thương bằng hữu vẽ tranh bên ngoài của ta…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!