Tùng Hạc lâu tiếng đàn lượn lờ, mùi thơm của rượu và thức ăn thơm nồng, phòng khách nhã gian vọng ra tiếng cười nói cùng mời rượu.
"Làm việc" xong, Nguyễn Thời Ý bị mời gia nhập buổi tụ họp của người trẻ tuổi.
Nàng yên tĩnh ngồi ngay ngắn một bên, cái miệng nhỏ thưởng thức rượu nguyên chất, không dám ham mê, thỉnh thoảng cùng Lam Hi Vân nói mấy câu chuyện đề tài của tỷ muội.
Lam Dự Lập hứng thú bừng bừng nói đến mô hình nỏ mà hắn cải tạo, cho Diêu Đình Ngọc nhìn.
Diêu Đình Ngọc thưởng thức một lần, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Từ Thịnh hồi lâu.
Nguyễn Thời Ý lơ đãng ngước mắt, đem một màn có hơi đột ngột thu hết vào mắt.
Diêu Đình Ngọc uống vào một ly rượu, phát giác tầm mắt nàng như gần như xa, quay đầu cười tươi sáng với nàng một cái.
Nụ cười này, ẩn ẩn ôn nhu đưa tình.
Dung nhan lãnh đạm như băng ngọc, thoáng chốc bị phủ lên ánh nắng ấm rực rỡ, sợ là có thể làm cho thiếu nữ thanh xuân trong kinh xuân tâm manh động, mộng dắt hồn lượn quanh.
Còn may, Nguyễn Thời Ý là một lão bà khoác áo ngoài của thiếu nữ, đối với các loại ánh mắt trêu đùa câu dẫn ứng phó tự nhiên, lập tức nhàn nhạt cười.
Thấy vậy, Diêu Đình Ngọc như có điều suy nghĩ, ánh mắt càng phát ra nghiền ngẫm.
Bởi vì "Diêu thống lĩnh" lộ ra vẻ mơ hồ không nói rõ được, nhưng nếu thật sự muốn bắt bẻ, lại không khơi ra được bất kỳ tật xấu gì, Nguyễn Thời Ý không dám công khai nói chuyện viếng thăm phủ quận chúa, chỉ có thể đè xuống tạm thời không nhắc tới.
Quá nửa giờ Tuất, mọi người cơm nước no nê, thản nhiên từ Tùng Hạc lâu đi ra.
Bầu trời đổ tuyết rất lớn, cửa hàng đường phố buôn bán như tạo ra từ bạc thuần, huyên náo sầm uất dần dần lặng dần không nhìn thấy dưới lớp tuyết, gần hơn có lấm tấm ánh đèn đuốc, khúc xạ ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Từ Thịnh thấy Nguyễn Thời Ý không ngồi xe ngựa, gò má bởi vì say nổi lên màu đỏ gay, tất nhiên muốn đích thân đưa nàng trở về Lan Viên mới an tâm.
Diêu Đình Ngọc đội mũ sắt lên, dắt một con tuấn mã đỏ nâu, cười híp mắt quan sát bà cháu hai người, cười nói: "Nguyễn gia tiểu cô nương, là ai… của Từ nội vệ?"
Từ Thịnh lúng túng, len len liếc Nguyễn Thời Ý một cái, đáp: "Là…. muội muội ta."
Diêu Đình Ngọc như có ánh mắt ngắm nghía nhìn về phía Nguyễn Thời Ý, nhưng nửa khuôn mặt bị mũ giáp mang theo sa mỏng che đi, nhìn không rõ biểu tình.
Sau khi cùng huynh muội Lam gia nói lời từ biệt, hắn cũng không vội lên ngựa rời đi, mà là đi theo Nguyễn Thời Ý và Từ Thịnh một đoạn đường.
Trước khi chia tay, giọng hắn mơ hồ lộ vẻ cười: "Nguyễn cô nương tựa hồ có lời muốn nói với Diêu mỗ, lại chậm chạp không dám mở miệng?"
Nguyễn Thời Ý trong lòng hơi kinh ngạc.
Người này… có chút đáng sợ.
Nàng hoài nghi, giờ phút này nếu không nói sự thật cho nhau biết, tương lai vô luận nàng nói gì, đối phương có lẽ sẽ không vui giúp nàng.
Khẽ cắn môi đỏ nhạt, nàng cười yếu ớt nói: "Quả nhiên không qua mặt được Diêu thống lĩnh, tiểu nữ ngưỡng mộ tài hoa Quận chúa, tâm tâm niệm niệm muốn gặp mặt một lần, không biết Diêu thống lĩnh có thể chỉ giáo một hai hay không?"
"Nga? Thì ra là như vậy."
Ánh mắt Diêu Đình Ngọc thật sâu, từ chối cho ý kiến, hướng hai ngườu chấp tay làm lễ, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa rời đi.
Từ Thịnh không biết làm sao: "Hắn người này, nghe nói tính tình có chút lạ, chúng ta đại đa số người cùng hắn không thân."
"Không sao." Nguyễn Thời Ý cong khóe môi, "Hắn chưa cự tuyệt, vậy là đủ rồi."
Nói chung sợ nàng thất vọng, Từ Thịnh ngoan ngoãn lấy bát quái về "Từ tiên sinh" tới trấn an nàng, báo cho nàng biết, hai ngày trước lúc Hồng Hiên đi làm nhiệm vụ, thấy tiên sinh đi cùng thánh giá.
"Hồng chỉ huy phó nhìn nhiều thêm hai lần, thần sắc rất là cổ quái. Ta đoán hắn đã nhận ra, nhưng làm bộ như không nhận biết, đối đãi như họa sư tầm thường mà gật đầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!