Chương 47: (Vô Đề)

Từ đầu ngón tay truyền đến một nụ hôn ôn nhu, như che kín môi Nguyễn Thời Ý.

Nàng ngơ ngác để Từ Hách ôm, thật lâu không lên tiếng.

Tuyết cốc thanh tĩnh tốt đẹp, giống như thế ngoại tiên cảnh, cộng thêm mùi hương thanh u thoang thoảng mê muội lòng người, làm cho người lòng quen nhìn thế tục ồn ào như nàng trong khoảnh khắc sinh ra ảo giác.

Tựa như sâu trong nội tâm, so với việc sổ sách không ngừng nghỉ, chuyện vụn vặt không dứt, nàng càng muốn tránh xa trần thế, ở nơi này dài lâu… nếu như có một lời nói hợp ý, bè bạn ôn nhu bồi ở nơi này, tựa hồ cũng không phải chuyện gì xấu.

Ai? Từ từ, nàng đến tột cùng là bị lừa như thế nào, bị hắn từng bước một dụ dỗ đến suýt nữa dao động?

Nàng có người nhà bằng hữu, có trách nhiệm nghĩa vụ, còn có rất nhiều chuyện chờ xử lý, sao có thể không dưng lại sinh ý nghĩ muốn chạy trốn?

Ngẫm lại ngọn nguồn, bất luận là lúc tình cờ gặp lúc chợ đêm, hay hôm nay tình cờ gặp gỡ bên đường, tất cả tâm sự quanh quẩn nàng, đều là đang nghĩ về chuyện của hắn.

Hắn giống như có cảm ứng đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng bất ngờ không kịp đề phòng, kiên định không cho từ chối, kéo nàng rời khỏi hiện trường, làm cho nàng không thể nghĩ gì khác nữa.

Ung dung trấn định, đoan túc chững chạc tích lũy mấy chục năm, đều bị hắn dùng phương thức làm việc không theo lẽ thường đánh vỡ.

Từ Hách trộm được ái thê nửa nén hương, đã ngoan ngoãn nghe lời, đã phiêu phiêu như lên tiên.

Hắn không dám trễ nải quá lâu, ôm nàng nhảy xuống mặt đất, dắt tay nàng, dè dặt đạp tuyết trở về.

Nguyễn Thời Ý ghét bỏ hất tay hắn ra: "Tay chàng quá lạnh!"

Từ Hách nghi hoặc, hậu tri hậu giác phát hiện, cảm giác chạm vào da thịt nàng, khác xa sự ấm áp trong trí nhớ.

Hắn từng cho là thể chất nàng thay đổi tốt hơn, tay chân không lạnh băng như dĩ vãng, hoặc là bị hắn trêu chọc đến cả người nóng lên, mới có thể toàn thân ấm áp… không nghĩ tới, ngược lại là nhiệt độ cơ thể hắn biến lạnh?

Chẳng lẽ, sau khi hăn ăn Băng Liên bị chôn sâu trong tuyết nhiều năm, cho nên trong cơ thể phát rét?

Đang lúc suy nghĩ, hai người cùng đi ra khỏi cốc, theo đường cũ trở về.

Một đường không ai lên tiếng.

Ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, hắn vui vẻ, nàng ảo não.

Đến bên đường núi, chỉ thấy Vu Nhàn, Tĩnh Ảnh và một đám người theo dõi bóng người bọn họ, mặt không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.

Từ Hách đưa Nguyễn Thời Ý đến trước xe ngựa, nắm áo choàng trong tay nàng, nhét vào lòng bàn tay nàng một cái hộp gỗ nhỏ.

Nguyễn Thời Ý tò mò, vốn muốn mở ra, nhưng hắn cười nhạt nói: "Gần đây bận chuyện, không có thời gian làm tốt hơn cho nàng… đừng ghét bỏ."

Nàng chỉ xem việc mang nàng đến rừng mai một chuyến, liền xem như ăn mừng, nguyên lai còn có chuẩn bị lễ vật nữa?

Lần này đến lượt nàng ngượng ngùng mở ra trước mặt mọi người, đem hộp gỗ bỏ vào tay áo, lúng túng cười một tiếng: "Vậy thì cảm tạ tiên sinh."

Vốn là Từ Hách muốn đưa nàng xuống núi, chợt nghe trên đường có tiếng xe ngựa đến gần, vội hướng nàng vái chào, lại hướng đến đám người Tĩnh Ảnh khẽ gật đầu, dắt lấy con ngựa, nhảy lên yên ngựa, khoái mã rời đi.

Nguyễn Thời Ý thính lực không bằng hắn, còn tưởng rằng hắn đột nhiên xấu hổ, đưa mắt nhìn bóng lưng ngang tàng tiêu sai rời đi kia, nàng bỗng cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Không lâu sau, phía sau có tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe càng ngày càng đến gần.

Từ Thịnh áo trắng đón gió, cưỡi tuấn mã màu đen mở đường, phía sau chính là xe ngựa của Chu thị cùng hạ nhân Từ phủ.

Nguyễn Thời Ý âm thầm vui mừng, may là Từ Hách kịp thời đi khỏi, không có bị bắt tại trận.

"Di?" Từ Thịnh ghìm cương ngựa, "Người đang đợi chúng con?"

Nguyễn Thời Ý mượn cơ hội thừa nhận: "Ừ, nhân tiện ngắm phong cảnh một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!