Chương 44: (Vô Đề)

Edit: Vân

Lời nói chẹt cứng giữa không gian chật hẹp... Hai người yên lặng đối mặt, giục sinh ra ái muội vô tận.

Điểm chết người là nửa nén hương trước, Nguyễn Thời Ý nghe trưởng tôn nói xong, ngay cả nha hoàn cũng không mang theo, vội vàng chạy đi hỏi; thừa dịp A Lục và song khuyển ra ngoài dạo chơi, nàng vừa vào viện thì lập tức cài cửa, việc đầu tiên sau khi vào phòng cũng là cài cửa nốt, rồi chạy thẳng đến trước giường Từ Hách...

Là nàng chủ động hôn hắn, khơi gợi một cuộc "miệng lưỡi tranh đấu" đã lâu không xảy ra, làm dấy lên sự kích thích và thẹn thùng ngày xưa.

Hiện tại, trong phòng nửa sáng nửa tối, Từ Hách đã cởi áo khoác màu mực để nghỉ ngơi, đai lưng cũng nới lỏng.

Mi dài và mắt phượng đều lộ vẻ phong lưu vô hạn, môi mỏng tái nhợt, ẩn giấu sự yếu ớt của vết thương.

Còn búi tóc Nguyễn Thời Ý thì lỏng đi, y phục nhăn nhúm, môi vẫn mang sắc đỏ, gò má thì bị câu nói trêu chọc của hắn làm cho ráng đỏ giăng đầy.

Ừm... Nhìn thế nào cũng thấy giống vừa xảy ra chuyện gì đó rất ghê gớm.

"Ta, ta đi xem gia nhi hai người họ trước, chàng nằm thêm đi?" Nàng vừa lấp liếm cho qua chuyện vừa sửa sang lại cổ áo.

Từ Hách nhìn nàng tủm tỉm: "Ta chỉ nói rõ sự thật thôi mà khiến nàng thẹn thùng đến như vậy?"

"Không phải! Nếu ta với chàng cô nam quả nữ ở lại lâu quá... nhất định sẽ bị nói rất khó nghe."

"Hai ta nhiều lần bị bắt gian tại trận, mà nay nàng vì bảo vệ ta, công khai lời nặng lời nhẹ với Hồng đại tướng quân, hơn nữa khi "thủ phụ đại nhân" và "Từ đại công tử" đến cửa làm khách, nàng không đợi được vào phòng lôi ta hôn... Chậc chậc chậc, giữa hai ta còn gì trong sạch sao?"

Từ Hách thấy lúc nàng cố tỏ ra nghiêm túc lại lộ vẻ lúng túng, nụ cười càng thêm khoái trá.

Ngày xưa Nguyễn Thời Ý không hề dễ xúc động.

Lần này nghe chuyện, biết Từ Hách hành động ngược lại với phán đoán của nàng, dễ rơi vào nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách, nàng mới không để ý gì đến đối chết, không ngờ không cẩn thận, cuối cùng rơi vào tay hắn.

Từ Hách cười híp mắt, kéo tay nàng: "Thanh danh này cũng không tệ, chi bằng ở lại nằm với ta một lúc đi, chứng thực thanh danh luôn, dù gì... tối qua nàng vẫn chưa ngủ."

"Chàng còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Ấy..." Giọng hắn hơi pha trò, "Vết thương trên vai ta không nhẹ, vào lưỡi nàng một tấc không khó, nhưng khi "tiến một thước" phải cần nàng phối hợp đấy, không thì ta nằm ngang, nàng lên trên thử một chút?"

Nguyễn Thời Ý ngẩn ra, lúc phản ứng được thì hận không thể cắn lưỡi.

Bình thường, lời nói và việc làm trêu chọc của hắn đến điểm thì dừng, bị thương rồi càng không thể làm bậy với nàng, nhưng nghe nhiều lời nói sảng thế này, nàng không kiềm chế được nhớ tới vài cảnh đẹp lúc trước của hai người.

Còn sót lại trong trí nhớ là một ánh mắt nóng bỏng, một tiếng thở dốc triền miên, một giọt mồ hôi thấm đầy dục niệm, một chút vui thích lúc lên đỉnh... Tất cả đều khiến máu huyết nàng không thoải mái, tay chân tê dại.

Nàng sợ nói nhiều sai nhiều, tức giận trừng hắn một cái rồi hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.

Từ Hách nhìn bóng lưng chạy xa dần của nàng, vui vẻ không khép miệng lại được.

Nguyễn Nguyễn của hắn đáng yêu hơn so với tưởng tượng nhiều!

Bôn tẩu cả đêm, còn không được chợp mắt, hắn ngáp một hơi thật dài, trở về nằm trên giường, liếm môi cười, sau đó nhắm mắt ngủ.

Đang lúc mơ hồ, dường như hắn lại hôn thê tử cạnh cửa một cái nữa thật sâu.

Nhưng khác với thực tế, nàng hôn trả hắn, vô cùng ôn tồn, cũng thô bạo đẩy hắn ngã trên giường, nàng cười, đánh hắn không chút khách khí.

Ừ, năm đó cũng có lúc nàng làm chủ, tuy thẹn thùng vụng về, song mang phong tình riêng.

Hắn chỉ cảm thấy người nặng hơn, tiếng thở dốc nhiều hơn, hắn theo bản năng vòng tay ôm lại thì chạm phải một bộ lông bóng bẩy...

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là đầu chó của Đại Mao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!