Edit: Vân
Trong lúc mơ mơ màng màng, lúc lạnh lúc nóng, Nguyễn Thời Ý chợt thấy trên mép đau nhói, tiềm thức cho đó là muỗi đốt, bèn đưa tay lên đập.
Không nặng không nhẹ, không chệch, vỗ thẳng vào... nửa khuôn mặt góc cạnh.
Nàng chợt bừng tỉnh, kinh ngạc phát hiện ra gương mặt anh tuấn bị bóng tối che mất một nửa.
Dưới ngọn đèn yếu ớt, những đường nét trên gương mặt đó vẫn hiện lên rõ ràng, vừa có vẻ buồn cười, vừa mang ba phần xấu hổ.
Hô hấp của Nguyễn Thời Ý như bị ai cướp mất, nhịp tim cũng lạc đi mấy nhịp.
—— đây nhất định không phải đang mơ.
Nếu mơ thấy Từ Hách mưu đồ quấy rối nàng thật thì tên kia chẳng bao giờ có vẻ thẹn thùng vậy đâu.
Nguyễn Thời Ý đẩy hắn ra, kiềm chế lửa nóng trong người, từ từ ngồi dậy, phát hiện trên người mình có thêm mấy mảnh trường bào nam tử màu mực; nhìn khắp bốn phía, nàng đang tựa vào giường nhỏ ở thư các tầng hai.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ khép hờ đã dần tỏ, chiếu sáng lên đống lộn xộn trên bàn... Nàng ngủ quên từ lúc nào thế?
"Dậy rồi?" Từ Hách gượng gạo cười một tiếng, bày ra vẻ mặt nịnh nọt, "Ta nhớ nàng, cho nên lén đến thăm đấy."
"Chàng cầm râu đến "thăm" à?"
Tuy Nguyễn Thời Ý giận, nhưng thấy hắn bình an vô sự, trong lòng cũng vui mừng, đồng thời hơi xấu hổ.
Hắn sờ phần râu giữa mũi và môi, "Lần tới có hôn trộm, ta sẽ nhớ cạo râu."
"Chàng..." Nguyễn Thời Ý giận đến nỗi cứng họng, "Chàng, chàng còn dám có lần tới nữa!"
"Ta còn chưa hôn được đâu! Vậy mà nàng đã tát ta một tát..." Mặt hắn đầy vẻ đau khổ, hắn ngồi lên giường, nắm tay nàng xoa má hắn, "Đừng đánh mặt nữa nhé! Hay là... để ta khỏi bị đánh oan, nàng cho ta hôn bù một cái!"
Nguyễn Thời Ý bị râu của hắn cọ, rất ngứa ngáy khó chịu, mắng: "Chàng nghiện để râu sao? Hay là Hàm Vân quận chúa thích như vậy?"
Từ Hách cười phì: "Còn chưa nói được mấy câu mà mùi giấm đã nồng nặc rồi! Ta đâu biết quận chúa thích như vậy? Nếu hỏi thăm được thì nhớ nói cho ta! Đợi ta thắng cuộc, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời!"
"Xì! Ai thèm ghen!" Nguyễn Thời Ý thấy trong lời nói của hắn có ba phần giả, bảy phần thật, nửa tin nửa ngờ rút tay, "Khoảng một tháng nay không thấy bóng dáng, chàng đi đâu vậy? Khi nào thì đón A Lục và Đại Mao, Nhị Mao đi?"
Ánh mắt Từ Hách tối lại: "Ba chúng nó gây họa gì sao?"
"Cũng không phải."
Không phải Nguyễn Thời Ý sốt ruột đuổi đứa trẻ và song khuyển đi, nàng chỉ muốn nghe câu trả lời của hắn để suy đoán hắn còn bận bao lâu nữa, với cả dụ hắn nói ra chuyện bí mật.
Từ Hách biết nàng xưa nay không so bì chuyện vặt vãnh, vừa nghĩ liền biết nàng đang bẫy hắn, cười thầm, "Ta nói Nguyễn Nguyễn này, chuyện giữa phu thê không nên vòng vo như thế... Nàng có thể thoải mái hỏi ta đi đâu, thoải mái thừa nhận nhớ ta mà?"
Nguyễn Thời Ý hừ một tiếng: "Ai muốn làm phu thê với chàng? Đợi khi nào chàng thắng hẵng bàn! Cảnh cáo chàng, trước khi đó, đừng có lén lén lút lút đi vào... làm mấy chuyện lén lén lút lút đó với ta!"
Dứt lời, đôi môi hồng phấn vô ý mím một cái.
Lúc đó, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng hẳn, ánh nắng ban mai nhàn nhạt hòa lẫn cũng ánh lửa chưa tắt, tầng tầng tố sa của nàng bị trường bào màu mực của hắn làm nổi bật như ánh trăng trút xuống.
Vì nàng vừa tỉnh dậy, tóc đen rối tung, cổ áo lỏng lẻo, chiếc cổ thon dài trắng mịn như tuyết, xương quai xanh xinh xắn mà tinh xảo.
Xuống chút nữa... là đường cong trùng điệp, là sự cám dỗ tuyệt đẹp nhất.
Nguyễn Thời Ý phát hiện vị trí ánh nhìn hắn rơi xuống, vội đưa tay lên sửa sang lại trước ngực.
Nơi mí mắt rũ xuống, lông mi nàng vừa đen vừa dày, run rẩy che đậy đôi mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!