Chương 35: (Vô Đề)

Mưa thu thưa thớt, tạnh dần.

Ba người đối mặt nhìn nhau lúng túng, tức thì không khí càng trở nên đậm đặc bởi sự im lặng kéo dài.

Nguyễn Thời Ý đối diện với Từ Hách nhìn như bình tĩnh, thật ra trong lòng sóng gợn tràn lan, tim đập thình thịch.

Tên này, chẳng lẽ đã hiểu lầm cái gì?

Kết luận nàng giả vờ từ chối ý tốt của hắn, thật ra là không muốn bị hôn nhân ràng buộc, lại tham lam thành tính, phong lưu bừa bãi, muốn nuôi thêm nhiều tiểu bạch kiểm trẻ tuổi?

Chuyện này cũng giải thích rõ hơn tại sao mỗi lần hắn tấn công, nàng khi thì kháng cự, khi thì dịu dàng ngoan ngoãn...

Từ Thịnh trước kia thỉnh thoảng sẽ làm nũng thân thiết với tổ mẫu, nhưng thái độ dù sao vẫn ngoan ngoãn; từ khi quen với dung nhan trẻ trung của nàng, hắn cũng ngày càng không biết lớn nhỏ.

Lúc này ăn nói lung tung bị "Thư họa tiên sinh" nghe được, dưới tình thế cấp bách, hắn lúng ta lúng túng bắt lấy cánh tay Nguyễn Thời Ý, ra vẻ thân mật.

"Ha ha! Hai chúng ta đang đùa với nhau, ta nói nếu sau này chọc nàng tức giận, nàng nuôi một viện tiểu lang quân chọc giận ta cũng không sao!"

Dù sao, Thu Trừng đã miêu tả hắn và Nguyễn Thời Ý là vợ chồng son, hắn tin rằng, "Thư họa tiên sinh" tất nhiên cũng sẽ cho là như vậy. 

Từ Thịnh vì bản thân mình trong cái khó ló cái khôn mà đắc chí, không ngờ "Thư họa tiên sinh" nhìn tay hắn, mặt còn tối hơn mây đen giăng đầy trời.

Hắn thầm nghĩ không ổn rồi.

Đúng rồi! Tiên sinh tao nhã, chính là người thi lễ…Đại khái không thể nghe những chuyện hoang đường như vậy.

Vì vậy, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ có trách nhiệm: "Đệ tử nói đùa đấy! Ta nhất sẽ không bao giờ làm nàng tức giận, nàng sẽ không thể như vậy… Chúng ta rất tốt, rất tốt! Ha ha ha!"

"Thư họa tiên sinh" nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm, giống như có thể sấm chớp vang đội bất cứ lúc nào.

Chỉ có Nguyễn Thời Ý khóc không ra nước mắt.

---- Đứa trẻ ngốc! Ngươi đang làm gì trước mắt tổ phụ mình vậy!

*** 

Buổi chiều hôm đó, Từ Hách như thường lệ hướng dẫn ba người vẽ tranh, thái độ nghiêm túc.

Nhìn kỹ hắn hơi có vẻ tiều tụy hơn so với thường ngày, dưới mí mắt chuyển sang màu xanh, có vẻ suốt đêm không ngủ.

Nguyễn Thời Ý không đoán ra hắn bận việc gì.

Sắc trời dần tối, lúc tan học, mưa to gió lớn đột nhiên kéo tới, đám hoa tươi đẹp tan tác, tả tơi.

Từ Hách khước từ Thu Trừng phái một cỗ xe ngựa khác tới tiễn, một mình cầm ô giấy bước đi trong mưa, bước chân nặng nề, bóng lưng cô đơn.

Nguyễn Thời Ý nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao trở nên sầu não.

Vốn dĩ nên sống chung với người nhà, nhưng hắn lại buộc phải cô độc một mình.

Từ Thịnh vẫn nhớ việc Thu Trừng giao phó, giật giật tay áo Nguyễn Thời Ý: "Chúng ta tiễn tiên sinh một đoạn chứ!"

Không đợi nàng trả lời, hắn lớn giọng gọi: "Tiên sinh! Đệ tử còn có việc muốn thỉnh giáo người!"

Từ Hách dường như ngạc nhiên, dừng bước nhìn lại, bị Từ Thịnh nhanh như chớp lao vào trong mưa, đẩy lên xe ngựa của Nguyễn Thời Ý.

Trong xe không rộng, ba người ngồi thành hình chữ "Phẩm" (*), mỗi người nhìn nhau, tình cảnh lúng ta lúng túng.

(*) Chữ "phẩm":

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!