Chương 34: (Vô Đề)

Ngoài đình ánh trăng mềm mại như nước rọi xuống gương mặt yêu kiều như hoa, đối lập với khuôn mặt tuấn lãng thấp thoáng dưới ánh nến trong đình, lạnh lẽo và ấm áp, một nhu một cương.

Sửng sốt một hồi, Nguyễn Thời Ý cuối cùng cũng nhớ ra, câu nói kia… Là nàng nói.

Lúc ấy vì để giảm áp lực Thu Trừng đến Thư Họa viện, nàng thuận miệng nói với con dâu trưởng Chu Thị một câu như vậy.

Không ngờ, tiểu nha đầu lại tin là thật.

Cũng không ngờ, nàng tự mình đưa Thu Trừng đến Trường Hưng lầu, để đứa nhỏ này thưởng thức phong cách vẽ tranh sơn thủy có nét giống ngoại tổ phụ, dẫn đến việc nảy sinh ý niệm tìm kiếm vị họa sĩ thần bí kia?

Tuyệt đối không ngờ tới, nàng đi dạo quanh chợ đêm, không cho nha hoàn biết, đi theo Từ Hách vào ngõ  hẹp "nói hai câu", bị trưởng quầy lục soát, đến nỗi bại lộ Từ Hách, dẫn đến việc Thu Trừng bái sư, kéo nàng và Từ Thịnh cùng tham gia.

Vào giờ phút này, nàng mới nhận ra mình đã từng bước tự đưa mình xuống hố.

Nhất định là cơ thể trẻ lại, đầu óc cũng nên cực kỳ ngu ngốc, nhất định là vậy!

Từ Hách nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, buồn cười: "Người nói "ngoại tổ phụ" ta đây báo mộng gì đó, không phải là… Ngoại tổ mẫu nàng chứ?"

"Ta… Được rồi! Dù sao lúc nha đầu kia mời ta theo, dành không ít lời khen cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút! Đừng để ngoại tôn nữ của mình nảy sinh ý tứ với ngươi!"

"Nguyễn Nguyễn, nàng không có suy nghĩ nào không nên có đối với ta! Sao lại nghi ngờ người khác nảy sinh suy nghĩ không nên có với ta?" Từ Hách nói một câu rất dài, sau đó mỉm cười thần bí, "Nàng…Không phải ăn dấm chua của cháu gái mình đấy chứ? Hai ta hùn vốn mở một phường dấm chua nhé!"

"Nói bậy! Nếu như ngươi làm nó đau lòng, ta, ta…"

"Nàng sẽ làm gì? Lập tức gả cho ta, để phần tâm tư kia của nó chết đi?"

Nguyễn Thời Ý giật mình, cho dù đang nói đến chủ đề nào, hắn cũng có thể quay về mối quan hệ phức tạp cắt không đứt của họ.

Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Không đùa với ngươi! Nếu như ngươi chọc nó…Ván bài của hai ta, coi như ngươi thua!"

Từ Hách nổi giận: "Tất cả quy tắc đều là nàng đặt ra! Cố ý để ta thua! Bắt nạt người ta!"

Ánh trăng và ngọn đèn đơn độc giao nhau tỏa sáng, hắn đứng trong Nhã Trúc đình đẹp và tĩnh mịch, biểu cảm phẫn nộ lại tủi thân, khóe miệng còn sót lại một ít vụn bánh đậu xanh, vô duyên vô cớ lại cảm thấy đáng yêu.

"Có ý kiến gì không?" Trong mắt Nguyễn Thời Ý hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

"Ta có thể có ý kiến sao? Không phải ngoan ngoãn dễ bị nàng bắt nạt à?"

Hắn giận dữ phồng má, yếu ớt bổ sung một câu: "Dù sao cũng tốt, nàng bắt nạt ta cũng là thiếu nợ ta."

Nguyễn Thời Ý thoáng chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Năm đó Từ tam công tử mặc dù nghìn thương vạn nhớ đối với nàng, cuối cùng cũng tùy ý bốc hơi, là một đại nam nhân chính cống; tại sao sau khi đóng băng ba mươi năm, lại cam nguyện từ bỏ tất cả ngạo khí trước mặt nàng.

------ Nguyễn Nguyễn, ta vẫn xem nàng là tất cả, từ trước tới nay.

------ Không có nàng, ta sống cô độc giữa trời đất rộng lớn suốt quãng đời còn lại, có ý nghĩa gì!

------ Ta ngủ một giấc, tỉnh lại tất cả đều không còn! Chỉ có nàng mới có thể tiếp nhận ta.

------ Cho dù là sống đến hai trăm tuổi, răng tóc rụng hết, không thể tự chăm sóc mình được, nếp nhăn đầy mặt, thở không nổi, nói không ra lời…. Nguyễn Thời Ý nàng, vẫn là thê tử của Từ Hách ta!

------ Nguyễn Nguyễn, cho ta thêm ba mươi năm một lần nữa đi.

Nàng biết rõ, không phải là hắn cố ý vứt bỏ nàng và người thân; càng sâu sắc hiểu được hắn đã phải chịu đựng quá nhiều.

Mà nỗi tủi thân lớn nhất trong đó hiển nhiên là

----- nàng không muốn chấp nhận hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!