Đối với lời đề nghị nhìn như hợp tình hợp lý nhưng thật ra vô cùng quái dị của cháu gái, Nguyễn Thời Ý chưa ngẫm kỹ đã cảm thấy cả người không khỏe rồi.
Mặc dù nàng tin rằng, Từ Hách dù có trêu chọc nàng lúc riêng tư, nhưng khi có người ngoài, hắn luôn có thể duy trì hình tượng trời quang trăng sáng, phong thái trong sạch.
Nhưng bây giờ bọn họ đang ở giai đoạn dây dưa không rõ, nếu như nàng theo Thu Trừng chạy đến trước mặt hắn, còn lấy danh "Bái sư học nghệ" không biết tên kia có hiểu lầm, kết luận nàng lạt mềm buộc chặt?
"Nguyễn tỷ tỷ! Tỷ đi theo muội đi mà!"
Thu Trừng gạt bỏ tất cả sự kiêu ngạo và ngông cuồng bất chấp mọi thứ trước đó, ngay lập tức biến thành tiểu nha đầu đáng yêu nũng nịu.
Dưới ánh tà dương ấm áp, đôi mắt nước trong vắt, ánh sáng lưu chuyển; lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt.
Nguyễn Thời Ý sợ nhất là chiêu này.
------ Đứa nhỏ này có gương mặt giống hệt Từ Minh Sơ, mà Từ Minh Sơ chưa bao giờ làm nũng với nàng.
Nàng nếm mùi vị muốn mà không thể cầu từ chỗ Thu Trừng, cho nên hiếm khi đi ngược lại tâm ý.
"Chuyện này…"
Nàng cứng họng, ý định nhẹ nhàng khuyên bảo, không may có người hầu đến bẩm báo, "Cô nương, Tề Vương điện hạ phái người mang một cỗ xe ngựa tới, người có…?"
"Cái gì?" Nguyễn Thời Ý suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, "Người nào?"
"Là Tề Vương điện hạ." Nô tài lập lại lần nữa.
Lời này thu hút sự tò mò của Từ Thịnh và huynh muội Lam gia, ba người dừng trò chuyện, đợi Nguyễn Thời Ý lên tiếng.
Nguyễn Thời Ý nghĩ không thông vị thân vương nhàn rỗi này có ý gì, không dám chậm trễ, dáng người xuyên qua hành lang gấp khúc, bước về phía có tiếng động bên ngoài cổng lớn
Bên dưới phong cách cổ kính cao quý, hàng xóm đều đến xem, ánh mắt tập trung đổ dồn vào cỗ xe ngựa gỗ lim màu đen mới tinh.
Thân xe tỏa ra hơi thở hoa lệ, cửa sổ được nạm vàng khảm châu báu, chạm khắc tinh xảo.
Bốn phía được bọc cẩn thận bằng tơ lụa sang trọng, trước xe rủ xuống rèm hạt lưu ly, trong ánh hoàng hôn sáng long lanh lấp lánh rực rỡ.
Chỉ cần một cái liếc mắt, đã biết là vật xa xỉ.
Quản sự của Tề Vương phủ thấy đám người Nguyễn Thời Ý ra nghênh đón, cung kinh chào hỏi nàng, rồi mời từng người một.
"Bởi vì con ngựa tồi của điện hạ đã đâm hỏng xe ngựa của cô nương, cảm thấy áy náy, đặc biệt sai người làm lại một chiếc, kính xin cô nương vui lòng nhận giúp."
Nguyễn Thời Ý có chút do dự.
Hôm đó lúc con ngựa màu đỏ cao to mạnh mẽ đâm vào xe ngựa của nàng, chuyện này không sao, nhưng chỉ là một chút thiệt hại nhỏ căn bản không đáng kể, có đáng để vị thân vương này tốn công sức làm một cái mới hay sao?
Tiền quá nhiều không có chỗ để tiêu? Hay là dụng tâm kín đáo?
Công khai nhận hoặc là từ chối quà của một vị thân vương, đều không thích hợp với thân phận của nàng.
Nàng khéo léo bày tỏ lễ vật này quá quý giá, thật sự không có mặt mũi nào để nhận…; Quản sự lập tức bảo nàng nhận lấy để tránh làm khó hắn.
Dưới sự hết sức khuyên bảo của quản sự Tề Vương phủ, trong lúc Nguyễn Thời Ý uyển chuyển từ chối lần nữa, ngày càng nhiều người qua đường nghe tin, bàn tán xôn xao, ca ngợi không ngớt.
Nguyễn Thời Ý từ chối không có kết quả, dứt khỏi thoải mái cười: "Tọa kỵ của điện hạ chỉ làm hỏng một góc xe ngựa kia của ta, tổn hại một số đồ trang trí nhỏ, quả thật không cần phải bồi thường. Nhưng nếu như quý phủ khăng khăng như thế…Thì, tiểu nữ cũng không khách khí."
Đang lúc mọi người của Tề Vương phủ cho rằng nàng không kiên trì nữa, nàng lại nâng bàn tay trắng nõn, tháo một viên ngọc lưu ly sáng rực rỡ từ bức màn hạt xuống.
"Chỉ cần một viên này là đủ, kính xin quản sự thay ta gửi lời cảm ơn đến điện hạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!