Sáng hôm sau tỉnh dậy, hoa văn tinh xảo trên cửa sổ theo những tia nắng sớm ngày thu chiếu vào, nhắc Nguyễn Thời Ý nhớ rằng hôm nay vẫn là một ngày tốt đẹp.
Nhắm mắt lại lần nữa, bọn nha hoàn cố gắng thả chậm tiếng bước chân, thấp giọng kề sát tai nói chuyện với nhau.
Nàng không muốn xuống giường.
Càng không muốn đối mặt với ánh mắt bất mãn của Tĩnh Ảnh và vẻ mặt cố giả vờ bình tĩnh của Trầm Bích.
Hậu tri hậu giác (*), chỉ cần tiếp xúc riêng với Từ Hách, sau cùng luôn dẫn đến cục diện khó xử nhất.
(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Từ sau sự kiện kỳ dị "Bên bờ rào bên suối bị chó gặm", "Gặp nữ tiên sinh được tặng trâm ngọc quý giá", Nguyễn cô nương còn có thêm nhưng trải nghiệm độc đáo "Buổi tối lạc vào hẻm nhỏ cùng với thư họa tiên sinh."
Khó giải thích nhất chính là, hai người "lạc đường" này rốt cuộc đã làm những chuyện kịch liệt gì, mới có thể khiến con ngõ hẹp trở nên lộn xộn khắp nơi?
Không phải là thiên lôi địa hỏa gì chứ?
Bị bắt đi bắt lại nhiều lần, nhìn thế nào cũng giống như
----- bị bắt gian ba lần.
Sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ mất mặt như vậy… Thôi thì cứ chôn nàng lại trong mộ "Từ Thái phu nhân" là được rồi.
Đêm qua thấy có người đến tìm, Từ Hách rõ ràng còn đang thong thả dọn dẹp tàn cuộc, kết quả bị trưởng quầy Trường Hưng lầu đâm vào, khiến nàng không còn biết nói gì.
Tốt nhất là chôn cái tên chết tiệt này theo!
Nàng, không, quan, tâm!
Nói không rõ là lười hay là xấu hổ khi gặp người khác, Nguyễn Thời Ý lấy lý do trong người không khỏe, trốn trong tiểu viện ngây người tới trưa, ngay cả Vu Nhàn ma ma bầu bạn với nàng mấy chục năm cũng bị khéo léo từ chối thăm hỏi.
Nàng cần tĩnh tâm, nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Từ Hách.
Nói cách khác, nàng có muốn sống chung với Từ Hách hay không, hoặc là có quan hệ gì với hắn.
Bình tĩnh nghĩ lại, bọn họ chưa hề trời đất tách rời, cũng chưa từng ly hôn, hắn thật sự là phu quân của nàng, mà nàng cũng vẫn là thê tử của hắn.
Đã từng ân ái, lạnh nhạt, một đôi phu thê chia cách, xa nhau ba mươi lăm năm dài dằng dặc, làm cho nàng có cảm tưởng cách biệt về thế hệ.
Nếu hai người muốn chung sống với nhau như phu thê lần nữa, chiếu theo "tam tòng tứ đức" mà nàng đã thấm nhuần từ thời thơ ấu, nàng nên lấy hắn làm vi tôn, lúc nào cũng tận tâm chăm sóc hắn.
Năm đó nàng mười mấy tuổi, tự thấy coi như đã làm không tệ.
Nhưng bây giờ nàng có dáng vẻ mười mấy tuổi, nhưng trong lòng sớm đã quen với việc làm chủ gia đình.
Vả lại sau khi cải cách hai mươi năm trước, nhiều quan niệm giữa nam và nữ trước kia không phù hợp, nàng có lẽ không bỏ xuống được dáng vẻ hầu hạ hắn, tuân theo mọi quyết định của hắn vô điều kiện.
Thực tế, Từ Hách lại vẫn giữ nguyên hành động theo cảm tính của tam công tử, ở lại phủ tướng quân, lén lút làm nũng trẻ con với nàng.
Những gì hắn muốn không gì khác hơn là thành đôi, sớm tối vui vẻ, hoặc là không thể tách rời, mộng hồn bầu bạn.
Nàng không cho được.
Nhưng như hắn nói, hắn gần gũi hết lần này đến lần khác, dường như đã từng bước làm thức tỉnh tâm hồn thiếu nữ còn sót lại đã ngủ say nhiều năm của nàng.
Nguyễn Thời Ý lúc thì mang suy nghĩ của Từ thái phu nhân, khi thì mang tâm tình của Nguyễn tiểu cô nương, sau cùng, nàng vẫn chưa thể quyết định.
Nàng thậm chí không xác định được có muốn phái người tìm hiểu chuyện tiếp theo của tối qua không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!