Chương 27: (Vô Đề)

Cái ôm chân thực và cả bóng tối bao quanh Nguyễn Thời Ý khiến nàng hơi choáng váng.

Nàng ý thức được sâu sắc, bất luận cố gắng phân rõ ranh giới với Từ Hách cỡ nào, đối phương luôn có thể tìm được cơ hội ôm ấp.

"Tam Lang, dừng lại! Chúng ta đã nói rồi..."

Hai tay nàng gắng sức đẩy hắn lại không thể khiến hắn lùi về sau nửa bước.

Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen hơi lệch rũ xuống của nàng, bờ môi ma sát dính trên gò má nàng, râu ở cằm đâm người, giọng nói mang theo trêu chọc nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Nguyễn Nguyễn! Nàng cũng là "Thái phu nhân", ban đêm lại không rõ lý do không rõ ràng chạy tới nhà nam nhân độc thân là có nghĩa gì...."

Nguyễn Thời Ý thầm hối hận mình quá xúc động, lại trúng kế của hắn.

Nàng miễn cưỡng duy trì hô hấp bình thường, lạnh nhạt nói: "Buông tay trước, có gì từ từ nói."

"Nàng không cho ôm, ta không muốn nói chuyện." Người nào đó chơi xấu.

"Buông ra! Ta nói xong liền đi!" Giọng nói mềm mại của Nguyễn Thời Ý lại lạnh thêm ba phần.

Cho dù không muốn nhưng dưới áp lực từ thái độ nghiêm túc của nàng, Từ Hách nghiến răng hút máu (*), chậm rãi buông nàng ra "Nếu không thì… vào nhà trò chuyện?"

(*)Miêu tả như một ma cà rồng.

"Không..."

Nhưng còn chưa dứt lời trong sân đã truyền đến giọng nói non nớt trong trẻo của A Lục: "Kỳ lạ! Sao thúc thúc còn chưa về! Đại Mao! Nhị Mao! Ta mang hai ngươi đi chơi vài vòng!"

Nguyễn Thời Ý nghe vậy toàn thân khẽ run rẩy.

Căn cứ vào khứu giác nhạy bén của nhị khuyển và sự quấn quýt với Từ Hách, nhất định không chịu khống chế của hài tử mà gấp rút chạy đến phía sau bụi rậm!

Nếu như bị A Lục nhìn thấy hai người trốn ở đây, thân thể dán vào nhau mặt đối mặt, quả thật là không thể nào giải thích...

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thời Ý là trốn! Cho dù giả bộ như không hẹn mà tình cờ gặp cũng nhiều đường sống hơn bị bắt gian tại hiện trường.

Hài tử mang theo tiếng cửa gỗ va chạm và tiếng xích sắt cùng với tiếng thở thô của nhị khuyển to lớn phấn khích khiến nhịp tim Nguyễn Thời Ý như ngừng lại.

Từ Hách cười nhẹ: "Xem ra chỉ có thể mạo hiểm về phòng tránh đi."

Hắn không đợi nàng đồng ý hay từ chối, ôm nàng nhảy vọt đến chỗ trống sau đó ôm ngang nàng trước ngực, mũi chân điểm nhẹ đạp không khí bay lên, vượt qua tường vào bên trong.

Quat nhiên hai con chó dẫn thẳng A Lục đến chỗ bọn họ đứng lúc trước, gâu gâu kêu loạn một hồi, "dắt" A Lục chạy theo.

Trái tim thắt chặt của Nguyễn Thời Ý thoáng nhẹ nhàng, đột nhiên giật mình, mình lại bị Từ Hách ôm lấy, tay trái lại không tự chủ được nâng lên nắm chặt vạt áo trước của hắn...

"Thả ta xuống." Nàng buông tay trước.

Từ Hách không nhúc nhích chút nào, giữ yên lặng.

Nguyễn Thời Ý ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải nụ cười như bôi mật của hắn.

Đầu óc vì một màn giống như đã từng quen thuộc mà trống rỗng trong nháy mắt, nàng lấy lại tinh thần tự mình giãy dụa đi xuống, quay người đi về hướng cửa sân.

"Cửa đã khóa từ bên ngoài." Nụ cười Từ Hách càng thêm đắc ý.

Nguyễn Thời Ý rốt cuộc hiểu rõ đây là tiến vào cạm bẫy thật sự.

Là nàng lớn tuổi phản ứng chậm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!