Chương 17: (Vô Đề)

Edit: Summer

Trong núi rừng tiếng chim hót véo von, tiếng gió đong đưa lá trúc như dừng lại trong chốc lát.

Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Từ Hách, Nguyễn Thời Ý lúng túng vô cùng, mười ngón tay nhỏ dài vô thức nắm chặt váy lụa trắng.

"Ngươi, ngươi là tên đăng đồ tử! Lại dám trêu đùa cô nương nhà ta!"

Tĩnh Ảnh trợn tròn mắt hạnh, bước dài đến che chở bên cạnh Nguyễn Thời Ý, chỉ chờ chủ tử lên tiếng sẽ tiến lên đạp "Thư họa tiên sinh" hai nhát.

"Hừ… ngươi rống ta cũng vô dụng, nhìn chủ tử nhà ngươi xem nàng có cần giúp đỡ hay không kìa!" Từ Hách bước tới hai bước, nhìn thẳng vào Nguyễn Thời Ý.

"Muốn giúp cũng không cần ngươi quản."

Từ Hách nhỏ giọng rì rầm: "Lúc ta quản, cha mẹ nha đầu ngươi còn chưa ra đời đâu."

"Lẩm bẩm cái gì!" Tĩnh Ảnh càng tức giận.

Nguyễn Thời Ý cắt đứt tranh chấp của hai người: "Đừng ồn ào! Tĩnh Ảnh, ngươi đến cửa tiệm một chuyến, mang chút vải bông đến…"

Lời chưa nói dứt, mặt già bỗng dưng đỏ lên.

Tĩnh Ảnh chần chờ: "Vậy người làm thế nào bây giờ? Sao ta có thể để cho người cùng… cùng người này, cô nam quả nữ…"

"Hoặc là… ta đi mua" Từ Hách dè dặt đề nghị, một vẻ mặt "dù sao ta cũng biết".

Nguyễn Thời Ý cơ hồ muốn phát nổ.

Nếu ngày xưa thì không sao, nhưng bây giờ, nàng sao có thể không biết xấu hổ như vậy.

Ngưng ngưng ngưng! Không thể suy nghĩ bậy bạ!

"Tiên sinh với ta, coi như là người quen cũ…"

Nàng khoát tay để cho Tĩnh Ảnh đi nhanh về nhanh, sau đó không nhìn Từ Hách nữa.

Tĩnh Ảnh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua lại giữa hai người, tiếp đó từ bắp chân rút ra một cây chủy thủ, nhét vào tay Nguyễn Thời Ý, nói nhỏ: "Nếu hắn dám khi dễ người, cho hắn hai cái…"

Từ Hách nghe rõ ràng, mặt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Đợi Tĩnh Ảnh thi triển khinh công bay nhanh rời đi, Nguyễn Thời Ý thật sự chịu đựng không nổi nữa, vừa muốn có xe ngựa thay đổi quần áo, vì thế che bụng, bước chập chững vòng qua bụi cây cao khoảng nửa người, bước đến tảng đá lớn phía sau, cong gối muốn ngồi xuống.

"Từ từ." Từ Hách theo sát phía sau, cởi xuống áo khoác màu xanh lam, xếp lại đưa cho nàng, "Đá vừa cứng vừa lạnh, nàng lót đi."

"…Sẽ làm bẩn."

"Phu thê với nhau, nàng lại nói như vậy với ta? Thành thân bốn năm, ta chưa từng hầu hạ nàng sao?"

Hắn nén giận đem áo lót thành đệm, lại tựa như nhớ đến chuyện gì, giọng nói lập tức ôn nhu đi rất nhiều, "Xin lỗi, ta không cố ý la nàng, chỉ là ta… aiz!"

Nguyễn Thời Ý lắc đầu, cắn môi, thuận theo hắn đỡ ngồi xuống.

Đau đớn đã qua nhiều năm, nay đánh thức lại từng mảnh vụn vỡ.

Năm xưa nàng không chịu nổi cơn đau hành hạ khi đến kỳ nguyệt sự, Từ Hách luôn bưng trà rót nước, mềm giọng nhẹ lời dỗ dành, ôm nàng vào ngực, vuốt ve tóc nàng, hôn gò má nàng…

Dừng lại, không thể nghĩ nữa!

Nguyễn Thời Ý đột nhiên hoảng sợ, bàn tay đỡ cánh tay nàng có vẻ run rẩy nhè nhẹ, chậm chạp không rời đi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!