Chương 16: (Vô Đề)

Edit: Summer

Nguyễn Thời Ý vốn nghĩ là bỏ lại Từ Hách cố tình gây sự là có thể an tâm trở về Lan Viên.

Không ngờ mới vừa cùng Tĩnh Ảnh tụ hợp, quay đầu liền thấy Từ Thịnh trường thân ngọc lập* đứng ở góc đường. 

(*) Cao ráo đẹp đẽ

Võ phục của nội vệ màu mực làm nổi bật lên sự anh minh thần võ của hắn, gương mặt anh tuấn bị bao phủ bởi khí lạnh thấu xương, đôi mắt hoa đào ánh lên tia căm giận, cực kỳ bất đắc dĩ và bực bội.

Trông thấy trưởng tôn* mặt đầy tủi thân, Nguyễn Thời Ý dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

* Trưởng tôn: cháu trai lớn

"Con tới đón người, đỡ cho… có kẻ mơ ước người!"

Từ Thịnh bẹp miệng, chợt thấy Tĩnh Ảnh đang ở phía sau nàng, vội vàng thu lại vẻ mặt trẻ con, trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị.

Nguyễn Thời Ý nghe hai chữ "mơ ước", cả người thoáng chốc không được tự nhiên

- chuyện nàng và Từ Hách qua lại truyền đi nhanh như vậy sao? Là Lam Hi Vân miệng rộng kia hay là từ Tĩnh Ảnh thật thà?

Nàng đang do dự là có nên làm chút ám hiệu gì cho Từ Thịnh hay không, đối phương lại giận dữ bất bình than thở: "Bọn họ bắt nạt con!"

"…A? Ai?"

"Hồng Hiên! Lam Dự Lập! Hai tên hỗn đản!" Từ Thịnh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.

Nguyễn Thời Ý hồ đồ rồi.

Hồng Hiên là con trai trưởng của Trấn quốc đại tướng quân Hồng Lãng Nhiên, lớn hơn mấy tuổi so với Từ Thịnh, võ công cao cường, đảm nhiệm chức Chỉ huy phó ngự đình nội vệ, Lam Dự Lập là đích trưởng tôn của Tiêu Đồng, huynh trưởng của Lam Hi Vân. 

Hai người và Từ Thịnh cùng nhậm chức tại nội vệ, lại bởi vì quan hệ của tổ tông nên giao tình xưa nay không tệ.

"Con không bị thương chứ?" Nguyễn Thời Ý lo lắng hắn đánh nhau chịu thiệt, tỉ mỉ xem xét gương mặt hắn.

Từ Thịnh phẫn nộ nói: "Thiếu chút nữa là đánh nhau! Hai tên đó, không hẹn mà cùng hỏi con chuyện liên quan đến người, đều nói… Nói nhà đã thương lượng xong, chờ Từ gia hết hạn để tang, sẽ đến cửa cầu hôn người! Uổng công con xem hai người họ là bạn thân! Bọn họ lại muốn…"

Bị nha đầu cùng với người đi đường tò mò liếc nhìn, Từ Thịnh bị buộc đem cụm "Muốn làm kế tổ phụ của con" mạnh mẽ nuốt lại vào bụng.

Lửa giận đầy bụng, càng cháy càng to.

Nguyễn Thời Ý dở khóc dở cười, thì ra đứa nhỏ này bị "bắt nạt" như vậy.

"Tiểu tử ngốc! Ta không thể gả cho bọn họ, cháu tội gì tự mà tự làm mình tức giận? Bớt giận đi!"

Nàng đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, nhẹ giọng trấn an, hoàn toàn quên mất bản thân đang là bộ dạng thiếu nữ, hành động này trong mắt người ngoài có chút quá mức thân mật.

Từ Thịnh đang tức giận đầy đầu cũng không cảnh giác chút nào, tức giận nói: "Nếu bọn hắn còn dám nói những lời hồ nháo này, cháu nhất định đánh chết! Đánh không lại cũng phải đánh!"

Hắn vừa nói vừa đưa Nguyễn Thời Ý lên xe ngựa, mới chợt nhớ ra nói: "Phụ thân có chuyện quan trọng, mời người trở về thương lượng."

"Được."

Nguyễn Thời Ý mỉm cười dịu dàng, miễn cưỡng dựa vào đệm mềm.

Hôm nay trước vừa dỗ "Vong phu", sau lại dỗ cháu trai, không chừng còn phải về nhà dỗ con trai…

Nam nhi Từ gia làm sao thế này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!