Edit: Malbec
4.
Giằng co hết thời gian nửa chun trà, nữ tử y phục xốc xếch trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Gương mặt xinh đẹp buồn ngủ ban đầu biến mất, đờ đẫn trong sương ngưng tụ, giống như cố hết sức tự hỏi gì đó, trong đầu lại trống rỗng.
Nàng nhìn khắp bốn phía, nghi ngờ mình nằm mơ.
Trong mộng thất thủ dưới tay kẻ trộm, bị đánh đập, tra hỏi, trải qua đói khát liên tục, tra tấn không nghỉ không ngủ, cuối cùng toàn thân không còn chút sức lực nào, bị rót một chén thuốc màu đen... Ngủ thật say, rơi vào một cõi mộng ngọt ngào không lo nghĩ.
Giờ này khắc này, tỉnh mộng.
Nhưng chuyện cưới gả, cá nước thân mật trong mộng thật sự đã xảy ra sao?
Nàng đột nhiên cảm thấy tất cả quá không chân thực.
Nàng mạnh mẽ, ngoan tuyệt, độc lai độc vãng sao lại thành nha đầu ngốc "Chỉ thích ăn kẹo trêu mèo, làm việc nói chuyện không sử dụng đại não"?
Lại cho phép Từ đại công tử nhỏ hơn mình hai tuổi... ôm ấp một cái như dỗ tiểu hài tử, làm ra các cử chỉ khiếm nhã?
Ổn định lại tinh thần, giác quan tuyên bố rõ ràng – nàng quả thật gả cho hắn.
"Tĩnh Ảnh..." Từ Thịnh cắn chặt răng ngồi dậy, thử hỏi "... Trình chỉ huy sứ?"
Nàng bỗng nhiên nhớ lại, sau khi phụ mẫu rót công lực cả đời vào trong cơ thể nàng, quả thực từng đặt tên "Tĩnh Ảnh" cho nàng.
Vì kế thừa chí nguyện của tổ tông, nàng thi tiến vào huấn luyện nội vể phủ, ngại tên quá yếu đuối, trong hồ sơ đổi thành "Tĩnh Dĩnh".
Mà trên thực tế, bất luận "Tĩnh Ảnh" hay "Tĩnh Dĩnh" nàng đều hiếm khi sử dụng, cơ bản không ai biết.
Mọi người sẽ chỉ gọi nàng "Trình chỉ huy sứ".
Là ai tiết lộ tên thật của nàng ra ngoài.
Cơn đau đầu đột nhiên xuất hiện khiến nàng choáng váng một trận, lung lay sắp ngã.
Từ Thịnh thấy thế không để ý tới vết thương trên vai, cứng rắn chống đỡ gấp gáp tới bên cạnh nàng, bị nàng đưa tay ngăn lại.
"Đừng, đừng đụng ta..."
Trong mắt nàng chợt hiện ánh sáng, giống như lưỡi đao sắc bén.
Từ Thịnh gian nan mở miệng: "Ngài bị người hạ cổ, đại phu trị liệu cho ngài nói..."
"Ta đã biết." Nàng lạnh giọng ngắt lời hắn. "Làm phiền... Từ nội vệ lấy y phục thay ta, cảm ơn."
"Vâng."
Thần sắc Từ Thịnh vô cùng phức tạp, như có vui mừng như có buồn bã.
Hắn lập tức dời bước đến trước giá treo đồ, tay trái cầm váy trong và ngoài tới cho nàng, lại ngại ngùng cầm mấy món bào phục nam tử khác lảo đảo xiên vẹo lê bước lui ra gian ngoài.
Tĩnh Ảnh dại ra nhìn váy ngoài hồng phấn thêu thùa tỉ mỉ, váy lụa xanh nhạt thêu bướm hoa ngầm, có xúc động muốn xé nát từng cái.
Nhưng nàng hiểu rõ bộ váy này may theo số đo cơ thể mình, vả lại nàng đã mặc hai lần.
Cho dù nàng không muốn tin, mình sẽ mặc thứ hồng phấn này suốt ngày rêu rao bốn phía, càng không muốn thừa nhận lời nói và việc làm lúc làm người ở tại Từ gia cùng với trở thành Từ thiếu phu nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!