Chương 116: Ngoại truyện 3 thượng

Edit: Malbec

1.

Tháng thứ sáu sau đêm tân hôn "Bốc lửa một trận" của tổ phụ tổ mẫu, Từ Thịnh cũng nghênh đón đêm động phòng hoa chúc của mình.

Trình chỉ huy sứ năm năm trước đã từng cứu hắn, giúp đỡ hắn, lấy thân phận Tĩnh Ảnh, người mặc áo cưới đỏ chót, ngồi ngay ngắn một bên giường cưới của hắn.

Sau khi vén khăn hỉ đỏ thẫm lên, hiện ra trước mắt là một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như hài tử.

Ba lễ đã xong, nha hoàn tháo đồ trang sức nặng nề xuống cho tân nương tử, thu dọn đồ vật, khom người đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân.

Cũng ngồi mép giường giống như Tĩnh Ảnh, tương đối trầm mặc, Từ Thịnh đột nhiên đỏ mặt, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ánh nến lắc lư trên bàn ngẩn người.

Giọt nến đỏ lưu lại trên nến, hoặc kéo xuống thành đường, hoặc ngừng lại thành viên cầu nhỏ... Như tương lai của bọn họ, không thể dự phán.

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong phủ Thủ phụ dần giảm xuống, cái bóng theo dõi ngoài cửa sổ tới lại đi, tựa như phồn hoa mộng tán, hoa xuân rơi xuống.

Quên mất trầm tư suy nghĩ bao lâu, Từ Thịnh lấy lại tinh thần, cười với người bên cạnh một tiếng: "Nếu không... nghỉ ngơi trước đi!"

"Được."

Tĩnh Ảnh đáp lời, cũng quay người cởi áo khoác lụa hồng thêu vàng trên đầu vai thay hắn.

Từ Thịnh vẫn ngơ ngác.

Lúc nàng đưa tay nới lỏng đai lưng ngọc, hắn thẹn thùng đến không thể nào tự xử, ngập ngừng nói: "Ta, ta tự mình làm là được."

Thổi đi một nửa nến đỏ, hắn lui vào chỗ hẻo lánh thay quần áo, cởi từng kiện cát phục màu đỏ, thay đổi áo ngủ màu trắng.

Lắng nghe âm thanh ma sát y phục tương tự truyền ra từ chỗ Tĩnh Ảnh, nhịp tim hắn lộn xộn, không thể không hít một hơi sau để bình ổn cảm xúc.

Đây không phải lựa chọn của nàng, mà là hắn.

Từ ngày hôm đó quỳ xin được gánh vác cuộc đời của nàng, hắn đã đáp ứng tổ mẫu, tuân theo lễ chế.

Đúng hơn nửa năm, ngay cả tay nàng hắn cũng không đụng vào.

Lập tức muốn đi thẳng vào vấn đề, dường như hơi quá vội vàng.

Dịch bước đến trước màn đỏ, ánh lửa đèn dầu u ám phác họa bóng hình xinh đẹp dịu dàng.

Từ Thịnh ngây người nửa ngày, mới đẩy nửa màn xuyên thấu ra, chui lên giường.

Tĩnh Ảnh nằm thẳng một bên bên trong, trên thân che kín một lớp chăn, mềm mại kề sát da thịt, hiện lộ ra dáng người yểu điệu tinh tế của nàng rõ ràng.

Lộ ra hai cánh tay trơn bóng bên ngoài, rõ ràng nhắc nhở Từ Thịnh

--- Nàng không mặc gì hết.

Từ Thịnh hoảng hồn.

Cứng ngắc hồi lâu, hắn quyết định nằm xuống trước, rồi mới quyết định.

Nằm sóng vai nhau, cách xa nhau nửa thước, hai người đều nhìn về phía nóc giường, không nói một câu.

Tĩnh Ảnh lên tiếng trưng cầu ý kiến: "Đại công tử đang chờ ta xuất chiêu trước sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!