Edit: Tê Tê Team (Tà nghiêng nước nghiêng thành (*≧∀≦*))
Tia sáng lờ mờ đập vào mắt, chóp mũi ngửi được mùi gỗ hỗn tạp, vách tường sau lưng mát lạnh, nơi bên phải đưa tay là chạm tới, có một nam nhân!
Trong thời gian ngắn, cả người Nguyễn Thời Ý nổi da gà.
Trời mới biết nàng cố gắng thế nào mới có thể nuốt sự kinh ngạc sợ hãi muốn thốt lên về yết hầu!
Dốc toàn lực kiềm chế thật nhanh, nàng làm bộ như không có chuyện gì, chậm rãi thả bàn tay lớn kia ra.
Không ngờ rằng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Thử nghĩ xem, thầy trò Thư Họa Viện cùng ở một chỗ, giả sử có người giống như nàng, tự dưng lại tìm chỗ trốn… Người này tám phần mười là "vong phu" Từ Hách của nàng.
Nói vậy, hắn đã chui vào đây từ sớm, vì nàng đến mà bị ép chen vào kẽ hở giữa vách tường và cái giá. Sau đó, nàng không chỉ chọn cùng nơi ẩn thân, đứng sóng vai cùng hắn, còn sờ soạng hắn một phen!
Gặp quỷ rồi! Nét mặt già nua lại nóng lên…
Nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài xa dần, Nguyễn Thời Ý không dám ở lại, dịch ra từng tấc, phủi tro bụi trên áo khoác.
"Xin lỗi, dọa đến cô nương rồi sao?" Người phía sau nói không nhanh không chậm, thấp giọng tạ lỗi.
Giống như rượu thuần ngon chảy vào lòng người, như thấm như say, khiến Nguyễn Thời Ý có chút hoảng hốt.
Trong ký ức, có một người thiếu niên tuấn tú đội ánh hào quang lững thững đến gần, nhìn chăm chú bức họa Lan Thạch bị hỏng của nàng, khóe môi khẽ cong, ôn nhu nói với nàng —— Xin lỗi, dọa đến Nguyễn cô nương rồi sao?
Chỉ kém nhau một câu chữ, nối lại bốn mươi năm đắng cay ngọt bùi, như mưa thuận gió hòa, ấp ủ sự ngọt ngào nhàn nhạt.
Nàng không đáp lời, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Có lẽ còn xen lẫn tiếng tim đập ngổn ngang.
Xác nhận đoàn người dưới lầu đã tản đi, nàng vừa đẩy cửa gỗ ra, lại nghe người kia nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, "Ngươi, ngươi không phải là…?"
"Tiên sinh, xin mời."
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh lùi sang bên cạnh, hơi khom người về phía hắn, để hắn ra khỏi phòng trước.
Người kia bước ra hai bước, lại dừng lại không đi, hình như phát tiết tâm tình hết sức ngột ngạt, hòa nhã nói: "Xin thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi cô nương có quan hệ thế nào với… Thái phu nhân Từ gia?"
Nguyễn Thời Ý cụp mắt, che đi vẻ cẩn trọng lướt qua trong mắt: "Thưa tiên sinh, học trò là trẻ mồ côi được Thái phu nhân giúp đỡ nuôi nấng."
"…Giúp đỡ nuôi nấng?" Hiển nhiên là đối phương vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến độ khiếp sợ.
Nguyễn Thời Ý cố đổi sang giọng điệu dí dỏm, mỉm cười: "Đúng là ngài có mấy phần giống Đại công tử Từ gia, lần trước gặp qua ở Tập Hiền trai không nhịn được nhìn thêm một chút, mạo phạm tiên sinh rồi."
"Ồ…" Ánh mắt người kia né tránh, khẩu khí vừa lúng túng vừa mất mát, "Tại hạ cũng họ Từ, không chừng… Tổ tông cũng có ngọn nguồn với Từ gia ở Kinh Thành…"
Dường như hắn không dám nhìn Nguyễn Thời Ý nữa, ôm quyền xin cáo từ trước.
Nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, Nguyễn Thời Ý cũng không có cảm giác trút được gánh nặng, thậm chí sinh lòng nuối tiếc.
Hai người vốn không nên còn sống đột nhiên gặp lại, chỉ như vậy… Bị lừa dễ như trở bàn tay thôi hả?
Nàng đứng đó ngơ ngác một lát, cuối cùng cảm thấy thế sự vô thường.
Chỉnh lại dung nhan, nàng cẩn thật cuốn bức họa Huyên Hoa lại, cởi xuống áo choàng nguyệt sắc (xanh nhạt) quệt phải không ít tro bụi, nhớ lại bài tập Tô lão và Nguyễn Tư Ngạn bố trí, đi đường vòng quay lại lấy cối đá, chày đá, quặng sắt rồi mới chậm rãi xuống lầu.
Nhưng mà, thanh niên sớm đã đi xa này, vì sao lại đứng lẳng lặng trước thềm đá?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!