Chương 1: (Vô Đề)

Edit + Beta by Tê Tê Team (Tà darling)

Bóng tối yên lặng không một tiếng động, như hỗn độn chưa khai mở.

Nguyễn Thời Ý không thể nào mở mắt, không thở nổi, không sao nhúc nhích được.

May mà cơn đau tim thấu xương hành hạ nàng đã lâu cũng biến mất.

Ừm… Có lẽ nàng đã chết rồi.

Ấn tượng cuối cùng dừng lại ở đêm tôn nữ* xuất giá.

[*] Tôn nữ: Cháu gái

Lúc đó, nàng nằm một mình, lắng nghe tiếng nhạc yến tiệc theo gió đưa tới, thanh âm mời rượu và chúc mừng. Tầm mắt nàng mơ hồ lần đến bức họa Vạn Sơn Tình Lam chỉ còn lại một phần sáu trên vách tường.

Ngòi bút thủy mặc tráng lệ của người phu quân đã mất phác họa đình đài lầu các, rừng trúc xanh… Cảnh tượng vẫn khí thế hùng vĩ như 36 năm trước, hai chữ "Tham Vi" rồng bay phượng múa đề nơi lạc khoản*. Nàng lâm vào trạng thái hoảng hốt, ý niệm tiêu tan.

[*] Lạc khoản: Chữ ký

Khi bóng tối dày đặc vô tận vây quanh nàng, một khung cảnh nào đó sớm bị lãng quên, một tia sáng mờ ảo phá tan khoảng cách thời gian, chiếu thẳng vào tim nàng.

Ngày xuân năm đó, sau giờ Ngọ, trời quang trong vắt, Nguyễn Thời Ý vẫn còn ở tuổi xuân sắc, đứng trước họa án (bàn vẽ) trong đình, hết sức tập trung vẽ con bướm phượng bay múa.

Lũ chim hoảng loạn bay đi, nàng lơ đãng ngẩng đầu, ngay lập tức ánh mắt bị bóng dáng cuối hành lang thu hút.

Thiếu niên mặc trường sam màu xanh lam lững thững đi tới.

Gió đu đưa cành trúc, che đi những tia nắng mặt trời, dáng người cao thẳng khí thế bừng bừng mà nhu hòa, bạc môi* hơi cong có chút tư vị quyến luyến.

[*] Bạc môi là môi mỏng nhưng mình để Hán Việt cho hay ^^

Người thẳng như trúc, mắt sáng như sao.

"…Từ Tam công tử." Nguyễn Thời Ý thẹn thùng kinh ngạc, bút lông cán trúc trong tay rơi xuống.

Bức họa phong cảnh cực khổ vẽ hai ngày cứ thế bị hỏng.

"Thật xin lỗi, làm Nguyễn cô nương sợ rồi." Từ Hách nhìn nàng luống cuống tay chân, mỉm cười nói, "Ta đã là học trò của gia gia nàng, người một nhà không cần khách khí."

Nguyễn Thời Ý khó nén nổi sự ngạc nhiên và hân hoan trong lòng.

Nghe danh Từ Tam công tử phủ Bình Viễn tướng quân có sở trường vẽ tranh thủy mặc đã lâu, tuổi mới 20 nhưng là nhân tài trẻ tuổi xuất chúng trong kinh thành, không biết vì sao đã gặp mặt mấy lần mà vẫn chưa có cơ hội kết giao.

Không thể đoán trước, hắn bất ngờ thay đổi, tìm đến Nguyễn gia thiên về họa tranh hoa điểu*.

[*] Tranh hoa điểu: tranh hoa và chim.

Thấy ánh mắt hắn rơi trên mấy nét mực thừa thãi, tai Nguyễn Thời Ý đỏ lên, một tay kéo tờ giấy ra: "Bức họa hỏng rồi!"

"Bức họa của cô nương rất có linh khí. Chỉ một vết nhỏ, vẫn có thể cứu vãn." Hắn ra hiệu nàng để tranh lại chỗ cũ, khoa cánh tay thon dài hai lần, "Có thể… Thử vẽ thêm hai dãy đá vào chỗ này và chỗ này xem."

Dứt lời, hắn chọn một chiếc bút lông cán trúc khác đưa đến tay nàng.

Vẽ núi không phải sở trường của nàng, nàng nào dám múa rìu qua mắt thợ.

Chấm đầu bút lông vào mực, tim nàng đập mãnh liệt, tay càng không ngừng run rẩy.

Không ngờ hắn đang ở bên cạnh, vươn tay ra giúp, dịch chuyển mấy tấc: "Vẽ chỗ này, cao chút nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!