Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng ấn Ôn Phục xuống, đầu ngón tay vùi vào tóc cậu, nửa hờ hững nửa cố tình mà xoa nhẹ.
Anh dùng tay còn lại nhận lấy chìa khóa từ Trương Triều. Người này rất có mắt nhìn, nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng cũng có không gian riêng, Ôn Phục vừa định nói chuyện thì nghe Phí Bạc Lâm hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
Ôn Phục đành nuốt lời định nói vào trong, gật đầu, vẫn là giọng nói nhỏ và nhanh, ngữ điệu cứng nhắc như robot: "Ăn đậu xào thịt, cơm gạo lứt, khoai tây thái sợi và cải Thượng Hải rồi. Ớt chuông thì chưa ăn hết."
Phí Bạc Lâm nghe cậu báo cáo xong từng món, lại hỏi trước khi Ôn Phục kịp mở lời lần nữa: "Sữa và hoa quả đâu?"
Ôn Phục trả lời thành thật như làm bài tập: "Uống một hộp sữa Cúc Nhạc."
Không nói đến hoa quả, đương nhiên là chưa ăn.
Hôm nay Phí Bạc Lâm chuẩn bị cho cậu thanh long ăn kèm, Ôn Phục thích ăn đồ giòn và ngọt, không thích ăn thứ này lắm.
Lúc không có gì để ăn thì cậu cũng không kén chọn gì, nhưng ăn no rồi thì đương nhiên sẽ để lại những thứ không muốn ăn sang một bên.
Để ý đến khẩu vị của Ôn Phục, lại sợ cậu nhìn ra, Phí Bạc Lâm mỗi bữa cơm sẽ làm một chút đồ ăn vô thưởng vô phạt mà cậu không thích, ví dụ như ớt chuông trong món xào và thanh long tráng miệng như ngày hôm nay.
Lần thứ ba Ôn Phục chuẩn bị mở miệng, lại bị Phí Bạc Lâm nói trước: "Chị Đới nói mấy ngày trước em bị ốm, đỡ hơn chưa?"
Lần này Ôn Phục không trả lời.
Cậu nhìn chằm chằm Phí Bạc Lâm một lúc, chậm chạp nhận ra đối phương đang cố ý ngắt lời cậu.
Cậu tạm thời chưa nghĩ ra nguyên nhân Phí Bạc Lâm làm như vậy, liền cúi đầu, im lặng.
Quả nhiên, thấy cậu không lên tiếng nữa, Phí Bạc Lâm dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng, đề phòng xung quanh có phóng viên chụp ảnh:
"Lát nữa anh vẫn còn một cuộc họp, bây giờ phải đi luôn. Trước tiên để tài xế đưa em về có được không?"
Anh không cho Ôn Phục cơ hội từ chối, chỉ ngừng lại một chút, rồi vẫn không yên tâm, gọi ra ngoài: "Trương Triều."
Vừa gọi, Phí Bạc Lâm vừa bỏ bàn tay đặt trên đầu Ôn Phục xuống.
Thật ra anh rất muốn để thêm một lúc nữa, nhưng hai người tiếp xúc càng lâu, khả năng bị chụp lại càng lớn.
Trương Triều nghe thấy tiếng gọi, vội vã chạy đến.
Phí Bạc Lâm ra hiệu cho hắn đưa Ôn Phục ra ngoài: "Bảo tài xế lái đến Vân Hà Tụng, cậu đi cùng em ấy về đến nhà rồi hãy quay lại tìm tôi."
Phí Bạc Lâm hiểu rõ, Ôn Phục luôn nghe lời nhất, cho dù trong lòng có không hiểu, cậu vẫn sẽ đi theo Trương Triều ra ngoài.
Nào ngờ, khi sắp đi đến cửa, Ôn Phục đột nhiên quay đầu lại không báo trước.
"Ngày mai em muốn ăn mì trộn," Ôn Phục nói chậm rãi, "Anh sẽ làm cho em chứ?"
Phí Bạc Lâm sững người.
Thì ra ngay từ đầu Ôn Phục đã biết cơm mỗi ngày cậu ăn đều là do anh làm.
Anh không nói gì, Ôn Phục cứ thế nhìn anh.
Mãi đến khi Phí Bạc Lâm gật đầu như ngầm đồng ý, Ôn Phục mới cụp mắt xuống, bước ra khỏi cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!