Chương 7: Sốt cao

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Chỉ trong một giây, tiếng chuông tắt hẳn.

Ôn Phục đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn lên. Ở khung cửa sổ tầng ba, một bóng người thoáng lướt qua rồi nhanh chóng biến mất. Trong căn phòng khép kín, tấm rèm để hở một khe nhỏ, khẽ rung nhẹ sau lớp kính, như dấu vết duy nhất còn sót lại.

Gió mùa đông rít bên tai như tiếng còi lạnh buốt. Ôn Phục dán chặt ánh mắt vào khe hở ấy, cố gắng nhìn thật rõ tình hình bên trong qua khung cửa sổ.

Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói: "Anh Lâm?"

Xung quanh một mảnh yên lặng.

"... Phí Bạc Lâm?" Giọng Ôn Phục pha thêm một chút chất vấn.

Không có ai đáp lại.

Ôn Phục thu ánh mắt lại, xoay người rồi ngồi xuống.

Lần này, cậu lặng lẽ hơn, ngồi lâu hơn. 

Trời dần ngả tối, Ôn Phục chẳng nhận ra nhiệt độ cơ thể mình đang tiếp tục tăng cao. 

Cảm giác mệt mỏi tràn ngập, như đang nuốt chửng lấy thân thể yếu ớt. Cậu cúi gằm mặt, hơi thở nóng hổi, không rõ là ngủ thiếp đi hay đã ngất, chỉ biết ý thức dần trôi tuột vào khoảng không mờ nhạt.

Trong cơn mơ màng, hình như có một bóng đen dừng lại trước mặt cậu. Ôn Phục muốn mở mắt, nhưng linh hồn như bị giam cầm trong cơ thể, cố gắng hết sức cũng không thể ngẩng đầu lên.

Cậu nghe thấy một tiếng thở dài, rồi cảm nhận được hơi thở ấm áp phủ xuống trán. Một chiếc áo khoác trùm lên người, sau đó thân thể nhẹ bẫng, bị ai đó bế lên, chẳng rõ sẽ được đưa đi đâu.

Mũi Ôn Phục rất nhạy, mặc dù không mở mắt, nhưng ngay giây phút đối phương đến gần, cậu đã ngửi thấy mùi của Phí Bạc Lâm.

Cậu khó nhọc phát ra một tiếng rên nhẹ, yếu ớt dụi đầu vào đối phương.

Khi tỉnh lại, trong xe đã tối om, ngoài trời cũng đã hoà vào màn đêm. 

Ôn Phục nằm ở ghế sau, đầu gối lên chân anh. Có lẽ sợ cậu ngã, anh vẫn luôn vòng một tay giữ lấy cơ thể gầy yếu, bàn tay còn lại đỡ dưới gáy để cậu không phải gối lên chỗ cứng lạnh.

Đúng giờ cao điểm, tài xế trên đường khi đi khi dừng, Phí Bạc Lâm nhìn thẳng về phía trước, hơi nhíu mày. 

Ánh đèn đủ màu ngoài cửa xe lướt qua trên mặt anh, Ôn Phục ngước mắt lên đúng lúc nhìn thấy khóe môi đang căng thẳng của anh.

Cổ họng nóng rát dữ dội, Ôn Phục thử mở miệng, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Nghe người ta nói khi sốt cao quá, đầu óc sẽ trở nên mơ hồ, ngốc nghếch. Hồi nhỏ mỗi lần phát sốt, cậu thường chẳng rõ đâu là mộng đâu là thực.

Nhưng cậu rất muốn biết bây giờ có phải lại gặp ảo giác hay không.

Thế là cậu lặng lẽ giơ tay lên, duỗi ngón trỏ ra, đầu ngón tay lạnh lẽo quen thuộc sờ được vết sẹo nhỏ trên cằm Phí Bạc Lâm.

Vết sẹo đã nhiều năm có cảm giác hơi gồ ghề, ánh mắt Ôn Phục trong khoang xe tối đen có chút mất tiêu cự, ngón tay đặt trên miếng da đó hoàn toàn dựa vào cảm giác mà xoa xoa trên vết sẹo.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm vào cằm Phí Bạc Lâm, anh đã cứng đờ.

Trước đó chỉ lo chú ý đến tốc độ xe, Phí Bạc Lâm hoàn toàn không nhận ra Ôn Phục đã tỉnh.

Có lẽ là không muốn truyền cảm xúc sốt ruột của mình sang Ôn Phục, ánh mắt Phí Bạc Lâm ngay lập tức dịu lại, bình tĩnh như nước mà rũ mắt nhìn về phía cậu. 

Sau đó, anh thử rút tay ra khỏi dưới đầu Ôn Phục, nắm lấy đầu ngón tay đang đặt trên cằm mình, ấn lại vào lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!