Editor: Sophie
Beta: Sophie
Buổi Sáng Trước Trận Đấu
Sáng thứ Bảy, trong giờ ra chơi trước trận bóng rổ, Phí Bạc Lâm không xuất hiện. Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu thì ngồi bóc quýt vừa ăn vừa tám chuyện.
Tạ Nhất Ninh: "Nghe nói đồng phục của khóa 14 đổi mẫu rồi, xấu kinh khủng."
Lư Ngọc Thu: "Thật hả?"
Tạ Nhất Ninh gật đầu: "Màu tím, lại còn không phải vải cotton."
Lư Ngọc Thu: "Vải tổng hợp à?"
Tạ Nhất Ninh: "Tiền đồng phục thì không giảm."
"Trường làm ăn lừa đảo quá," Lư Ngọc Thu tiện tay đưa một nửa quả quýt đã bóc cho Ôn Phục rồi tiếp tục nói chuyện với Tạ Nhất Ninh, "Đồng phục các khóa trước đẹp hơn nhiều."
"Đồng phục thì đẹp được đến đâu, xấu nhất cũng chỉ đến như của khóa 14 thôi," Tạ Nhất Ninh cũng đưa một nửa quýt đã bóc cho Ôn Phục rồi tám tiếp với Lô Ngọc Thu, "Chiều nay cậu có đi xem trận bóng rổ không? Tiện thể mang nước cho nhóm trưởng đi."
"Mình không đi," Lư Ngọc Thu chép chép miệng ăn quýt, "Chiều mẹ mình đón mình đi ăn cơm. Nhóm trưởng không có ai mang nước cho sao? Không thể nào."
Tạ Nhất Ninh "hừ" một tiếng: "Hồi lớp Mười thì có cả đống. Nhưng cậu ấy không nhận của ai hết, lâu dần làm gì còn ai muốn mang cho nữa."
"Cũng phải." Lư Ngọc Thu nhớ lại, "Hồi mới vào lớp Mười, mình cứ thấy cậu ấy u ám thế nào ấy, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Mà nói mới nhớ, hình như nhóm trưởng cái gì cũng biết nhỉ."
Cô vừa bẻ ngón tay vừa đếm: "Chơi bóng chuyền giỏi, bóng rổ cũng không tệ. Hồi học thể dục nhóm của cậu ấy cũng đứng nhất môn bóng bàn. Cả thành tích chạy đường dài của cậu ấy vẫn còn giữ kỷ lục trường. À, mình nhớ là cậu từng hỏi rồi, hình như cậu ấy cũng biết chơi piano phải không?"
Tạ Nhất Ninh nhè một hạt quýt ra: "Cậu ấy nói thể lực tốt là bẩm sinh. Còn piano thì học hồi nhỏ, đàn cello cũng biết một chút."
Cô lấy lại một múi quýt từ tay Ôn Phục để ăn: "Lúc trước mình hỏi cậu ấy có biết chơi golf không, hình như cũng biết, chỉ là lâu rồi không chơi."
Lư Ngọc Thu cười: "Thế hai cậu có thể đấu với nhau một trận."
"Thôi đi," Tạ Nhất Ninh rút giấy ăn lau tay, "Mình đã chuyển từ ban Mỹ thuật sang ban Văn hóa rồi, nhà mình giờ đâu còn điều kiện mà chơi golf nữa."
"Nhà Tô Hạo Nhiên ấy."
"Cậu đi chết đi."
Tạ Nhất Ninh đùa giỡn đẩy Lư Ngọc Thu một cái, quay đầu lại thì thấy Ôn Phục không biết từ lúc nào đang vừa ăn quýt vừa mở to mắt nghe họ nói chuyện.
"Cậu lại đang suy nghĩ gì vậy? Đồ Rê Mí."
Ôn Phục nhìn Tạ Nhất Ninh rồi lại nhìn Lư Ngọc Thu, lắc đầu nói: "Anh Bạc Lâm không u ám."
Lư Ngọc Thu nói: "Tôi biết mà. Tôi nói là hồi lớp Mười, lúc đó cậu chưa đến đây."
Tạ Nhất Ninh nheo mắt nhìn cậu: "Dạo này sao cậu cứ 'anh Bạc Lâm' mãi thế? Hai người thân đến vậy cơ à?"
Ôn Phục ngồi thẳng lên, nhìn hai người không nói gì.
Lư Ngọc Thu đảo mắt, nhìn Tạ Nhất Ninh rồi cố ý hỏi Ôn Phục: "Cậu ấy không u ám, thế chiều nay cậu mang nước cho cậu ấy đi?"
Coi như tìm được thế thân rồi.
Dù thế nào cũng không thể để người ta nói rằng nhóm trưởng nhóm 4 Phí Bạc Lâm đẹp trai cao ráo, chơi bóng rổ giỏi lại chẳng có ai mang nước cho.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!