Editor: Sophie
Beta: Sophie
Đêm đó Ôn Phục cầm điện thoại cuộn tròn trên sô pha xem phim hoạt hình.
Phí Bạc Lâm đi ngang qua cậu nhắc nhở lần đầu tiên: "Tấm thảm trên sô pha mới giặt, chưa tắm thì đừng có nằm cuộn tròn trên sô pha."
Ôn Phục: "Ồ."
Rồi vẫn không nhúc nhích.
Lần thứ hai Phí Bạc Lâm đi ngang qua cậu, tiếp tục nhắc nhở: "Đi tắm nhanh đi, tắm xong ra ăn mì."
Ôn Phục: "Biết rồi ạ."
Vẫn không thèm ngẩng đầu.
Lần thứ ba Phí Bạc Lâm đi ngang qua: "Đi, tắm, nhanh."
Ôn Phục vẫn đang xem phim hoạt hình.
Năm phút sau, cả người lẫn điện thoại của Ôn Phục đều bị ném thẳng vào nhà vệ sinh.
Họ vừa mới thi xong, thành tích Ngữ văn của Ôn Phục cũng khá ổn nên Phí Bạc Lâm không định quản cậu quá nghiêm.
Thế nhưng khi anh đang nấu mì trong bếp, nước đã sôi rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng tắm rửa trong nhà vệ sinh.
Anh tắt bếp, nhẹ nhàng đi đến cửa nhà vệ sinh, áp tai vào cánh cửa kính mờ ảo lắng nghe. Hoá ra Ôn Phục vẫn đang xem phim hoạt hình.
Phí Bạc Lâm theo thói quen định giơ tay gõ cửa, nhưng nghĩ lại, lúc này đâu cần khách sáo làm gì. Thế là anh thẳng tay đẩy cửa, cố ý tạo ra một tiếng "rầm" thật to.
Ôn Phục nghe tiếng quay đầu lại, đập vào mắt cậu là Phí Bạc Lâm đang mặc tạp dề nấu ăn, vóc dáng cao lớn gần như che kín cả khung cửa. Anh đứng ở cửa, khắp người dường như đang toát ra luồng khí đen vì bực bội.
"Đưa điện thoại đây." Phí Bạc Lâm chìa tay ra, hạ lệnh cứng rắn. "Không chịu đi tắm thì tối nay cứ ngủ trong nhà vệ sinh đi."
Ôn Phục nhận ra anh sắp nổi giận thế là cậu chậm chạp đi đến trước mặt anh. Ngay khi chuẩn bị đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh, Ôn Phục cúi đầu khẽ gọi: "Anh Bạc lâm."
Phí Bạc Lâm đã quyết tâm sẽ không chiều cậu nữa nên lạnh lùng nói: "Gì?"
Không có chuyện thương lượng.
Ôn Phục nghiêng đầu cọ cọ vai, lưỡng lự rất lâu cuối cùng ngẩng lên nhìn Phí Bạc Lâm.
"Em có thể xem xong một mùa rồi tắm không?"
Khuôn mặt Ôn Phục ngước lên đối diện với Phí Bạc Lâm.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng không chớp, đáy mắt long lanh như hai viên bi thủy tinh đen phản chiếu ánh sáng, hoàn toàn không ẩn chứa ý định làm nũng.
Cứ như thể cậu chỉ thật sự muốn xin sự đồng ý của Phí Bạc Lâm, nếu bị từ chối thì cũng không sao.
Mèo con sẽ không bao giờ giận dỗi bạn vì điều này.
Phí Bạc Lâm nhìn thẳng vào mắt cậu, bàn tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng. Vài giây sau anh thở dài: "Thật sự muốn xem đến vậy sao?"
Ôn Phục nói: "Muốn xem."
Phí Bạc Lâm liếc vào điện thoại, thấy con số "còn mười tập" mà nhíu mày. Nếu Ôn Phục nhất quyết cày cho xong cả mùa rồi mới chịu đi tắm chắc tối nay phải hai giờ sáng mới bò lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!