*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Ngày hôm sau quần áo mới Phí Bạc Lâm mua cho Ôn Phục đã về.
Nửa năm nay Ôn Phục lớn rất nhanh. Quần áo cũ của Phí Bạc Lâm không phải lúc nào cũng phù hợp để mặc.
Mùa xuân ở Dung Châu rất nóng, bộ đồng phục mùa thu của trường Nhất Trung thì quá dày còn đồng phục mùa hè thì lại quá mỏng.
Thấy Ôn Phục không có áo khoác để mặc vào tháng Tư, Phí Bạc Lâm đã tranh thủ đợt giảm giá đầu năm học để mua cho cậu hai chiếc.
Ngày hôm đó là Chủ nhật, nhận được quần áo mới nhưng ngày mai lại không thể mặc được, bởi vì buổi chào cờ sáng thứ Hai bắt buộc mọi người phải mặc đồng phục.
Sau khi mở gói hàng, Ôn Phục ôm quần áo mới lăn lộn trên giường, rõ ràng là đang bày tỏ sự bất mãn thầm lặng vì không thể mặc đồ mới vào thứ Hai.
Phí Bạc Lâm bất lực ấn vào đầu cậu, ngăn cậu lăn lộn trên giường: "Quần áo chưa giặt, đừng làm bẩn ga giường."
Ôn Phục ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay anh không nói gì.
Phí Bạc Lâm bật cười: "Thích quần áo mới đến thế sao?"
Ôn Phục khoanh chân ngồi dậy gật đầu: "Đồ anh Bạc Lâm mua em đều thích."
Vừa dứt lời, Ôn Phục lại cúi xuống v**t v* chiếc áo khoác trong lòng, ngắm mãi không chán, hoàn toàn chẳng để ý đến vẻ mặt của Phí Bạc Lâm sau câu nói đó.
Phí Bạc Lâm nhìn cậu nâng niu hai chiếc áo khoác, nụ cười trên môi khựng lại, nụ cười ấy chợt không còn tự nhiên nữa. Anh khẽ thở ra như một lời cảm thán:
"Ước gì có thêm chút tiền nữa."
Nếu có thêm tiền thì hai chiếc áo này đã không khiến Ôn Phục phải ngạc nhiên đến thế.
Đây là lần đầu tiên Phí Bạc Lâm có suy nghĩ này kể từ khi mẹ anh, Lâm Viễn Nghi qua đời.
Trước đây dù sống thế nào anh cũng không bao giờ bất mãn với hiện tại, vì Phí Bạc Lâm hiểu rõ mình có khả năng làm cho cuộc sống sau này tốt hơn.
Nhưng càng ở bên Ôn Phục lâu, anh càng cảm thấy tốc độ của mình có phải là quá chậm không.
Liệu Ôn Phục lớn lên rồi có còn chờ được đến lúc anh làm cho cuộc sống tốt hơn hay không.
Đến lúc đó những bộ quần áo mà một cậu bé mười sáu tuổi thích, Ôn Phục cũng không mặc vừa nữa.
Ôn Phục ngẩng đầu lên, nghe thấy lời anh nói, cậu nhìn vẻ mặt anh một lúc rồi hỏi: "Có thêm tiền để làm gì?"
"Để mua quần áo cho em," Phí Bạc Lâm nói một cách hiển nhiên rồi buông tay nhìn ra bầu trời xanh sau cơn mưa, "Có tiền rồi, anh sẽ mua một căn phòng đầy quần áo cho em và một bức tường để chiếu phim hoạt hình cho em xem."
Ôn Phục nghiêm túc ghi nhớ từng chữ anh nói vào đầu: "Một căn phòng đầy quần áo, nhiều lắm sao ạ?"
Phí Bạc Lâm nói: "Mua rồi mới biết được."
Ôn Phục lại hỏi: "Vậy em có thể mỗi ngày mặc một bộ mới không?"
Phí Bạc Lâm đáp: "Đương nhiên là được."
Ôn Phục hỏi tiếp: "Vậy em có thể mỗi ngày xem phim hoạt hình không?"
Phí Bạc Lâm khéo léo dẫn dắt: "Thi đại học môn Ngữ văn đạt trên 130 điểm thì có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!