Chương 46: Em đẹp

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Lúc ra về dì Ngô nhét vào tay mỗi người một phong bao lì xì nhỏ, gọi đó là tiền mừng tuổi.

Vừa vào nhà Ôn Phục đã vội vàng nhét tiền vào ống heo tiết kiệm, không kịp dừng lại một giây. Nếu lần trước là Phí Bạc Lâm bỏ tiền thưởng vào thì lần này mới là lần đầu tiên chính cậu tự tay cho tiền vào đó.

Ôn Phục ngồi khoanh chân trước tủ, ôm chặt con heo đất trong lòng. Cậu cúi đầu, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò, chậm rãi nhét từng tờ tiền trong phong bao của dì Ngô vào khe nhỏ.

Thì ra cảm giác tiết kiệm tiền là như vậy.

Phí Bạc Lâm dựa vào tường nhìn cậu, thấy Ôn Phục nhét tờ hai trăm tệ từng chút một suốt một phút đồng hồ, anh không nhịn được cười: "Có muốn bỏ phần của anh vào luôn không?"

Vừa nói anh vừa đưa phong bao lì xì của mình về phía Ôn Phục.

Ôn Phục ngẩng đầu: "Có được không ạ?"

"Được chứ," Phí Bạc Lâm nói, "Cứ coi như anh cho em."

Ôn Phục nhận lấy, trước tiên đưa phong bao đến gần mũi ngửi.

Phí Bạc Lâm không hiểu, nhíu mày buồn cười: "Ngửi gì đấy?"

Ôn Phục trả lời một cách tự nhiên: "Phong bao của anh từng cầm thơm lắm."

"..."

Trong lúc Phí Bạc Lâm còn nghẹn lời, vành tai anh bỗng đỏ bừng một cách khó hiểu. Anh đưa tay sờ chóp mũi rồi vội quay mặt đi vào bếp:

"Em nói linh tinh gì đấy."

Ôn Phục nghiêm túc bóc phong bao: "Thật sự rất thơm."

Phí Bạc Lâm nói: "Tiền mới thơm chứ."

"Tiền thì thối," Ôn Phục cứ anh nói một câu thì cậu lại đáp một câu, "Anh mới thơm."

Bị khen thơm một cách vô cớ, Phí Bạc Lâm có chút bực mình: "Em có biết thế nào là thơm, thế nào là thối không?"

Ôn Phục quay đầu nhìn anh, gật đầu một cách nghiêm túc: "Em biết chứ."

Thơm là thơm, thối là thối. Có gì khó đâu.

Phí Bạc Lâm đi nhanh vào bếp: "Lười nói chuyện với em."

Ôn Phục chớp mắt không hiểu rồi quay lại tiếp tục tiết kiệm tiền.

Vừa cất xong tiền, Phí Bạc Lâm cầm một chai rượu Ngũ Lương Dịch và một chiếc ly nhỏ trong suốt đi đến cạnh ghế sô pha, lấy chiếc cặp sách trên sô pha ra rồi bỏ đồ vào.

Vừa làm anh vừa hỏi Ôn Phục: "Anh phải ra ngoài... đi tảo mộ. Em ở nhà hay đi cùng anh?"

Ôn Phục không quay đầu lại đáp: "Đi cùng anh."

Nói xong cậu mới chuyển ánh mắt khỏi ống heo: "Tảo mộ?"

Phí Bạc Lâm cúi mắt: "Ừm. Tảo mộ cho mẹ anh."

Ôn Phục bỏ ống heo xuống: "Em cũng muốn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!