Chương 45: Mèo nhỏ tham ăn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Cuối cùng Ôn Phục bị Phí Bạc Lâm kè kè giám sát đánh răng suốt năm phút, đến khi trong miệng chẳng còn chút vị ngọt của kẹo hồ lô mới được phép đi ngủ.

Theo lời Phí Bạc Lâm, anh làm vậy là để tránh cảnh Ôn Phục nằm trên gối mà thỉnh thoảng lại chóp chép miệng vì còn thèm.

Lúc hai người trở về phòng thì đã qua nửa đêm.

Ngày hôm sau đồng hồ sinh học khiến Phí Bạc Lâm tỉnh giấc lúc sáu giờ rưỡi sáng. Cố gắng nằm nán lại trên giường thêm nửa tiếng, Phí Bạc Lâm quyết định thức dậy.

Khi đứng dậy anh thuận tiện quay đầu nhìn Ôn Phục nằm ở phía trong.

Ôn Phục đâu rồi?

Phí Bạc Lâm không thấy người trên giường. Phản ứng đầu tiên của anh là cậu lại tranh thủ lúc anh ngủ mà chạy vào bếp ăn vụng nữa rồi.

May mà lúc rời đi, anh đã để ý thấy trong chăn có một chỗ phồng lên cao.

Phí Bạc Lâm đưa tay vén góc chăn ở đầu giường lên thấy một đôi chân. Anh lại đến vén chăn ở cuối giường mới tìm thấy cái đầu bù xù của Ôn Phục.

Anh thở dài, lấy gối kê vào dưới cổ Ôn Phục rồi đắp chăn lại cho cậu, sau đó mới đứng dậy đi nấu cơm.

Trong bếp lại phát ra tiếng tài liệu nghe tiếng Anh như mọi ngày, hòa cùng khói bếp mờ ảo. Món mì cán bằng tay được chuẩn bị từ tối qua đã hoàn thành.

Âm thanh Tiếng Anh lấn át cả tiếng động ở phòng khách. Phí Bạc Lâm bưng bát mì ra vừa định gọi Ôn Phục dậy thì đã thấy cậu đang ngồi lờ đờ trước bàn ăn đợi sẵn rồi.

Dáng vẻ đó khiến anh nhớ lại cái ngày đầu tiên Ôn Phục đến nhà mình. Buổi sáng hôm đó cậu cũng ngửi thấy mùi mì mà bò dậy từ trong giấc ngủ, cuộn tròn trên ghế đợi anh bưng mì ra.

Thoáng cái đã ba tháng trôi qua.

Phí Bạc Lâm vốn không có khẩu vị mạnh như Ôn Phục. Buổi sáng sớm anh thường chẳng muốn ăn gì. Trước đây đi học thì còn ráng ăn sáng để lấy sức nhưng giờ đang trong kỳ nghỉ, không muốn ăn thì thôi. 

Anh chỉ uống một ly nước lọc rồi ngồi bên cạnh nhìn Ôn Phục cắm cúi ăn mì.

Nhìn một lúc anh lại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy cái lược, trở ra đứng sau lưng Ôn Phục, chậm rãi chải tóc cho cậu.

Tóc của Ôn Phục một tháng thì hai mươi chín ngày đều rối bù.

Còn một ngày còn lại thì cực kỳ rối.

Có lần dì Ngô đi chợ về vừa hay gặp hai người đang đi học. Phí Bạc Lâm thấy vẻ mặt dì Ngô như đang cố nhịn cười, rồi không nhịn được kéo anh sang một bên khẽ giọng chỉ vào Ôn Phục hỏi: "Bạc Lâm này, nhà hai đứa không có lược à?"

Mỗi khi nhớ lại chuyện này anh lại cảm thấy vừa buồn cười vừa không nói nên lời.

Ngón tay anh lùa vào mái tóc Ôn Phục, chiếc lược chải từ xoáy tóc trên đỉnh đầu xuống từng chút một.

Phí Bạc Lâm chải rất nhẹ, khi gặp tóc bị rối thì sẽ dùng tay kia gỡ rối.

Nhưng tóc của Ôn Phục bị rối quá nhiều.

Phí Bạc Lâm sợ cậu đau, tay phải chải tóc, tay trái sẽ bí mật mát xa da đầu cho cậu.

Chải được một lúc, Ôn Phục vừa bưng bát vừa húp canh nói: "Anh, anh phải mạnh tay một chút."

"Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!