Editor: Sophie
Beta: Sophie
Có hơn mười video tống tiền hai cậu học sinh cấp hai, cái ngắn thì hai ba phút, cái dài gần nửa tiếng.
Phí Bạc Lâm chọn một cái có hình ảnh rõ nét, đầu tiên xử lý giọng nói của hai cậu học sinh trong video, điều chỉnh độ tương phản của hình ảnh, làm mờ mặt hai người lớp trên một cách nhẹ nhàng.
Sau đó anh thêm phụ đề cho từng câu nói tống tiền của họ, cuối cùng đăng nhập vào trang web xử lý IP mà mình mới mua gần đây, thay đổi IP máy tính, dùng phương pháp học được trong tháng này để cấy một virus Trojan đơn giản vào video.
Anh tải hai đoạn video lên diễn đàn của trường và trang Weibo mới nổi hai năm, hẹn giờ đăng là sau hai tiếng nữa.
Làm xong tất cả những việc này, anh áng chừng thời gian rồi nhìn sang bên cạnh. Ôn Phục hẳn là vừa uống hết nửa cốc trà sữa.
Sự thật đúng như anh dự đoán, Ôn Phục đang dựa vào ghế uống một cách ngon lành bỗng cảm nhận được ánh mắt của Phí Bạc Lâm.
Lúc này cậu đang nhìn bộ phim hoạt hình trên màn hình, còn Phí Bạc Lâm thì nhìn cậu.
Hành động uống trà sữa của Ôn Phục khựng lại, giữa hai người có một khoảng im lặng kỳ lạ trong hai giây.
Ôn Phục đột ngột quay mặt đi, chẳng nói chẳng rằng, động tác nhanh như chớp. Chỉ trong vài giây nửa cốc trà sữa cùng mớ trân châu đã bị cậu hút sạch.
Phí Bạc Lâm: "..."
Một tiếng "ực" cực kỳ lớn vang lên, Ôn Phục nuốt hết trà sữa trong miệng, quay lại, hai bên má phồng lên vì đầy trân châu và thạch dừa.
Nhai nhai nhai.
Phí Bạc Lâm: ".................."
Nhai nhai nhai nhai nhai nhai nhai.
Sắc mặt Ôn Phục hoàn toàn không đổi, chỉ là hai bên má vì cố sức mà bắt đầu mỏi nhừ.
Hai phút sau Phí Bạc Lâm xách Ôn Phục đang nhai không ngừng ra khỏi quán Internet, đi về theo hướng nhà mình.
Đến kỳ nghỉ đông, dì Ngô cũng đỡ vất vả hơn nhiều. Trước đây mỗi năm Phí Bạc Lâm đều một mình trông cửa hàng, còn bây giờ niềm vui lớn nhất của anh là có Ôn Phục ở bên, cùng nhau bàn xem bữa tiếp theo sẽ ăn gì.
Vì đang trong kỳ nghỉ và sắp đến cuối năm, lũ trẻ trong khu phố và quanh xóm đều có nhiều tiền tiêu vặt hơn, cửa hàng tạp hóa cả năm chỉ có tháng này là bán chạy nhất.
Nói là vừa trông cửa hàng vừa học bài nhưng Phí Bạc Lâm cả buổi tối không có mấy cơ hội mở sách ra. Một người vừa thanh toán xong thì phía sau đã xếp hàng dài.
Tiếng "tít tít" của máy quét mã vạch vang lên không ngừng, trên quầy toàn đồ ăn vặt khách mang đến chất chồng. Giữa cảnh tấp nập ấy, Ôn Phục không tìm nổi chỗ trống để làm bài tập, chỉ có thể ngả vào vai Phí Bạc Lâm thờ ơ ngắm người ra kẻ vào.
Hôm nay cậu đã ăn hết hai phần xiên chiên và xúc xích nướng, cộng với hai cốc trà sữa buổi chiều nên không đói nhanh như mọi khi.
Cậu chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói một lời, vậy mà Phí Bạc Lâm hết lần này đến lần khác vẫn quay sang nhìn. Mãi đến cuối cùng, anh mới nhận ra trên người Ôn Phục toát ra một vẻ ngoan ngoãn xen lẫn đáng thương.
Thôi vậy.
Phí Bạc Lâm nghĩ, Ôn Phục đã ngồi bên cạnh anh suốt mấy tiếng đồng hồ mà không than tiếng nào. Hoàn cảnh gia đình cậu vốn đã không khá giả: Không có tivi để xem, không có máy tính để chơi, thậm chí ngay cả một chỗ tử tế để làm bài tập cũng chẳng có. Với một đứa trẻ mà niềm vui duy nhất chỉ gói gọn trong việc ăn uống, lẽ nào anh lại để cậu phải chịu thêm thiếu thốn?
Dù sao hôm nay cũng đã ăn nhiều đồ ăn không tốt như vậy rồi, vậy cứ để Ôn Phục ăn thoải mái đi.
Trong lúc quầy thu ngân không có khách đến thanh toán, Phí Bạc Lâm đi đến kệ hàng lấy cho Ôn Phục một đống sữa và đồ ăn vặt. Hầu hết là đồ ngọt, như sô cô la, bánh su kem và bánh quy kẹp. Anh đặc biệt lấy những món mà anh nhớ là chưa từng đưa cho Ôn Phục, món nào cậu chưa ăn thì lấy món đó.
Cuối cùng tiện tay lấy thêm một hộp sữa lúa mạch cho cậu, tránh để cậu bị nghẹn.
Ôn Phục đang ngẩn ngơ nhìn dòng người ra vào, vừa mơ màng vừa tiêu hóa đống đồ ăn không tốt trong bụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!