Editor: Sophie
Beta: Sophie
Khi sắp đến đầu ngõ, ở phía cuối đường đã thấp thoáng xuất hiện hai bóng người lấp ló.
Phí Bạc Lâm nhìn thấy trước lập tức nhận ra chúng. Thấy ánh mắt kia dõi về phía sau, anh ngoái lại khẽ gọi:
"Tiểu Phục."
Ôn Phục lê bước theo cái bóng của Phí Bạc Lâm, cúi đầu ăn uống rất chăm chú, hết một miếng xúc xích nướng lại thêm một ngụm trà sữa.
Hai đứa trẻ nghe thấy anh gọi cậu như thế thì không khỏi liếc nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt kỳ lạ.
Người trong cuộc là Phí Bạc Lâm lại chẳng nhận ra điều gì, chỉ gọi thêm một tiếng nữa, kéo Ôn Phục vừa ăn vừa ngẩn ngơ tỉnh lại:
"Tiểu Phục, lại đây."
Ôn Phục tiến lên.
Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng đẩy cậu đến trước mặt hai nhóc hỏi: "Hai đứa đến tìm em ấy à?"
Hai đứa đồng loạt gật đầu.
Chúng chính là những học sinh trung học cơ sở mà trước đây Ôn Phục đã giúp đòi lại tiền.
Mấy tháng trước, vào buổi tối đầu tiên từ huyện đến thành phố Nhung Châu, Ôn Phục xuống xe buýt ở bến phía tây.
Cậu lần theo biển chỉ dẫn để tìm đến trường tiểu học, tính là đầu tiên đi xem thử nơi mình sắp theo học.
Vừa đến đầu ngõ cậu liền bắt gặp mấy anh lớp trên đang chặn đường dọa nạt và đòi tiền vài học sinh cấp hai.
Hai đứa thấp hơn Ôn Phục cả một cái đầu, bị túm cổ áo đến mức run rẩy, không dám hó hé. Nhìn động tác rút tiền ra một cách thuần thục là có thể đoán đã bị bắt nạt nhiều lần.
Ban đầu Ôn Phục tính giả vờ không thấy, cứ đi thẳng qua. Nhưng vừa đi được một đoạn thì hai cậu nhóc kia lại lẽo đẽo theo sau, cùng hướng với cậu. Có lẽ sau khi nộp tiền thì mới được thả ra.
Cậu đi ở phía trước, nghe một trong hai đứa lau nước mắt nói với người còn lại: "Về nhà bố tao mà biết tiêu hết tiền chắc chắn sẽ lại đánh tao một trận."
Ôn Phục không mảy may dao động đi thêm vài bước, đột nhiên quay đầu lại đứng trước mặt chúng: "Có khẩu trang và mũ không?"
Hai đứa nhóc bị bất ngờ lắp bắp trả lời: "Không, không có..."
Ôn Phục chỉ vào cửa hàng hai tệ bên cạnh: "Giúp tôi mua một cái."
Hai đứa ngây ra, vừa bị cướp nên đầu óc còn mơ hồ hoặc có lẽ vì bị bắt nạt nên quá sợ hãi. Dù sao cũng chẳng nói gì, chỉ ngập ngừng đi mua cho cậu.
Ôn Phục cầm khẩu trang và đội mũ lưỡi trai bảo chúng đợi ở chỗ cũ.
Hơn mười phút sau Ôn Phục quay lại, trên mặt đã đeo khẩu trang. Cậu đưa số tiền vừa bị cướp đặt gọn gàng vào lòng bàn tay hai đứa, nguyên vẹn đến từng tờ:
"Tiền của hai đứa này, cầm lấy đi."
Từ đó hai cậu học sinh cấp hai dường như đã tìm được một chỗ dựa.
Và chỗ dựa ấy tuy kiệm lời nhưng lại vô cùng vững chãi, trầm lặng mà đáng tin cậy. Mỗi lần như vậy cậu đều có thể nhanh chóng lấy lại số tiền đã bị cướp cho hai đứa.
Chúng cảm thấy có lỗi nên chủ động chia cho cậu một phần tiền sau mỗi lần cậu giúp đòi lại công bằng.
Vốn đã hẹn nhau mỗi tối thứ Bảy đều gặp ở đầu ngõ, nhưng từ sau khi Ôn Phục bị đám đàn anh biết mặt và đánh một trận, hai đứa không còn dám đến tìm cậu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!