Chương 4: Bậc thầy chạy trốn

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Ngày hôm sau, Ôn Phục tỉnh dậy với vẻ mặt u ám.

Thực ra đồng hồ báo thức vẫn chưa reo. Ôn Phục đã ngủ li bì suốt hai tiếng, đến khi mở mắt ra thì kim đồng hồ chỉ sáu giờ bốn mươi. 

Trời ngoài kia vẫn tối mờ. Cậu bước chân trần xuống giường, đi ngang qua sàn nhà, đến bên cửa sổ rồi không hiểu vì sao lại khẽ kéo rèm che lại.

Sáng sớm, sương phủ dày đặc, từ khung cửa sổ nhìn ra chỉ thấy một khoảng mông lung, mờ ảo như làn khói mỏng vắt ngang trời.

Ôn Phục ngẩng đầu nhìn vầng trăng vẫn còn treo lơ lửng trên cao, rồi khẽ cụp mắt xuống, bất chợt trông thấy một bóng người thấp thoáng trong khu vườn dưới nhà.

Giữa màn sương mờ ảo, dáng người ấy lặng lẽ ngồi tựa vào chiếc ghế dài, bất động như đang hòa vào tĩnh lặng. Khoảng cách quá xa, chỉ có một ngọn đèn đường hiu hắt rọi xuống quầng sáng vàng nhạt, phủ mờ cả không gian xung quanh.

Nếu không chăm chú, người ta sẽ ngỡ cái bóng kia chỉ là một mảnh tối hòa lẫn vào màn đêm thăm thẳm.

Nhưng Ôn Phục chỉ cần liếc mắt là nhận ra Phí Bạc Lâm.

Người ấy vẫn mặc nguyên bộ đồ từ hôm qua, hơi ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ nhà Ôn Phục. Trên cặp kính gọng vàng, ánh sáng yếu ớt hắt xuống phản chiếu lấp lánh. Tựa như đã thức trắng, anh lặng lẽ ngồi dưới lầu, đối diện phòng Ôn Phục suốt cả một đêm dài.

Có lẽ không ngờ Ôn Phục lại đột nhiên mở cửa sổ nhìn sang, người ngồi trên ghế dài khựng lại khi ánh mắt họ chạm nhau.

Ôn Phục cũng sững sờ hai giây, chớp mắt rồi quay người chạy xuống lầu.

Cậu đi thang máy xuống, chân không mang giày. Chỉ nửa phút sau, khi cậu bước ra khỏi cửa, người ngồi trên ghế dài đã biến mất.

Gió lạnh ập đến, lùa vào cổ áo ngủ của cậu. Cảm giác lạnh buốt từ nền gạch truyền đến lòng bàn chân. Ôn Phục thở ra một làn sương trắng, đoán rằng mình bị ảo giác vì thiếu ngủ.

Khu dân cư nơi cậu sống là những tòa nhà thấp tầng, mật độ dân cư rất thấp. 

Giữa các tòa nhà có những khu vườn rộng lớn, cây cối xanh tươi, an ninh cũng vô cùng nghiêm ngặt, không phải chủ nhà thì không thể vào được. Phí Bạc Lâm cũng không thể xuất hiện một cách khó hiểu như vậy.

Nhiều năm nay Ôn Phục vẫn sống trong một căn hộ nhỏ khiêm tốn ở ngoài đường vành đai ba. Nhưng suốt hai năm gần đây, cậu liên tục bị fan cuồng quấy rầy, cuối cùng đành phải nghe theo yêu cầu của Stella mà chuyển đến đây.

Trên người cậu chỉ mặc một lớp áo ngủ cotton mỏng. Giờ tỉnh táo lại cậu mới cảm thấy lạnh.

Vừa định rời đi, điện thoại của Ôn Phục rung lên. Đầu tiên là tiếng chuông báo thức, sau đó là cuộc gọi của Chu Kỷ.

Ôn Phục áp điện thoại lên tai, cúi đầu nhìn những ngón chân đỏ ửng vì lạnh, giọng trầm thấp cất lên: "Alo?"

Một giọng nói ôn hoà vang lên: "Ôn Phục, em dậy chưa?".

Chu Kỷ chỉ hơn Ôn Phục một tuổi, nhưng kinh nghiệm trong ngành lại dày dạn hơn hẳn. 

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã bắt đầu làm trợ lý. Ôn Phục không phải nghệ sĩ đầu tiên anh phụ trách, cũng không phải người nổi tiếng nhất nhưng lại là người trả mức thù lao cao nhất.

Trong giới của họ, vị trí kém giá trị nhất chính là trợ lý cá nhân. Dù có làm trâu ngựa cho một ngôi sao hạng A, mức lương cũng chỉ vỏn vẹn ba bốn nghìn tệ một tháng, thậm chí còn chưa tính đến bảo hiểm xã hội. Thế nhưng, mấy năm nay đồng hành bên Ôn Phục, Chu Kỷ lại có thể kiếm hơn hai trăm nghìn tệ mỗi năm.

Ôn Phục tiết kiệm nhưng lại hào phóng với những người xung quanh. Cứ như thể số tiền cậu kiếm được khi làm người nổi tiếng chỉ để bản thân có đủ ăn.

Ôn Phục cũng chẳng cần gì nhiều, một hộp mì ăn liền thôi cũng có thể khiến cậu thấy thoả mãn.

Số tiền dư dả Ôn Phục gần như không giữ lại cho mình. Hoặc để công ty trích phần trăm hoặc chia làm tiền thưởng cuối năm cho đội ngũ. Phần còn lại, cậu đều đem quyên góp hết vào quỹ cứu trợ thiên tai.

Chu Kỷ lăn lộn trong giới từng ấy năm, đây là lần đầu tiên anh bắt gặp một người giữa chốn danh lợi mà vẫn có thể thản nhiên, dửng dưng với tiền bạc đến thế.

Stella cũng đã khéo léo nhắc nhở Ôn Phục: "Cậu không muốn tiết kiệm tiền mua nhà hay gì đó sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!