*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Ghé qua tiệm tạp hoá chào dì Ngô xong, cả hai đi thẳng về nhà. Phí Bạc Lâm đặt đồ xuống rồi đi thẳng vào bếp, bắt tay vào nấu cơm đầu tiên.
Buổi trưa tan học anh và Ôn Phục đã cùng đến căng tin ăn.
Hiện tại mỗi tuần Ôn Phục đều có 150 tệ cố định trong thẻ ăn do Phí Bạc Lâm nạp, bằng với tiền sinh hoạt của anh. Trừ chi phí ăn sáng mỗi ngày và cuối tuần ăn ở nhà, 150 tệ khá dư dả.
Ôn Phục thậm chí có thể gọi hai món mặn, một món rau và hai phần cơm mỗi bữa.
Khi ăn xong và đặt khay xuống, Phí Bạc Lâm hỏi Ôn Phục đã nghĩ ra muốn ăn gì cho bữa tối chưa. Ôn Phục suy nghĩ một lát rồi nói ăn gì cũng được.
Phí Bạc Lâm hiểu, có lẽ từ nhỏ đến lớn Ôn Phục chưa từng được ngồi xuống trước một bữa cơm tử tế. Việc cậu chẳng thể nghĩ ra món gì để ăn suy cho cùng chỉ bởi tuổi thơ quá thiếu thốn, ngay cả khái niệm về một bữa cơm đủ đầy cũng mơ hồ.
Nếu vậy anh hoàn toàn có thể tự mình nấu thật nhiều món để bù đắp cho cậu.
Chợ còn một cân tôm tươi. Phí Bạc Lâm mua thêm một ít đậu nành và thịt băm.
Bữa tối đã quyết định ăn đơn giản vậy thì cố gắng nấu từng món thật ngon.
Một món tôm xào cay, một món giá đỗ xào thịt và một bát canh cà chua trứng, đều là những món ăn quen thuộc nhưng rất đưa cơm.
Tôm xào cay
Giá đỗ xào thịt
Canh cà chua trứng
Vừa vào nhà, Ôn Phục đã thay dép lê, ôm gói hàng và ngồi phịch xuống sàn. Năm gói hàng chất đống g*** h** ch*n cậu.
Ôn Phục cầm dao rọc giấy chuyên tâm tháo từng lớp bìa carton.
Phí Bạc Lâm xách thức ăn đi qua, cúi đầu cười nói: "Vừa về nhà đã ngồi dưới đất, không sợ bẩn sao."
Nhưng anh cũng không có ý định kéo cậu dậy. Quần đồng phục Ôn Phục đang mặc dù sao tối nay cũng phải giặt, giờ mà bắt cậu đứng dậy thì lại làm mất hứng.
Ôn Phục cúi đầu loay hoay với đống gói hàng mà Phí Bạc Lâm mua cho cậu, hiếm khi lên tiếng phản bác:
"Không bẩn đâu."
Giọng nói chậm rãi, trong ngữ điệu ngơ ngác thường ngày mang chút vui vẻ hiếm thấy.
"Không bẩn?" Phí Bạc Lâm liếc nhìn cậu.
"Tối qua anh vừa lau nhà xong mà." Ôn Phục trả lời mà không ngẩng đầu.
Phí Bạc Lâm nhếch môi cười.
Vừa định bước vào bếp, anh đã nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng. Ôn Phục vừa tháo dỡ xong một gói hàng, khẽ "wow" một tiếng.
Anh quay đầu lại vừa lúc thấy Ôn Phục đang bóc chiếc cặp sách ra khỏi bao bì. Cậu nâng niu chiếc cặp trước mắt, hai con ngươi đen láy sáng lấp lánh, chăm chú xem xét từng chi tiết của chiếc cặp, nghiêm túc như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật.
Thực ra đó chỉ là một chiếc ba lô vải màu xanh hải quân hết sức bình thường, giá hơn năm mươi tệ. Kiểu dáng mô phỏng lại một thương hiệu ba lô từng rất thịnh hành trong trường mấy năm gần đây, trên toàn bộ lớp vải thậm chí chẳng có nổi một cái nhãn mác.
Ưu điểm duy nhất cũng là lớn nhất của nó là bền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!