*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Ôn Phục nói chuyện có vẻ không trôi chảy, một câu chuyện ngắn mà cậu kể rất lâu.
Sau mỗi đoạn cậu lại dừng lại, cúi đầu để sắp xếp ngôn từ cho đoạn tiếp theo, có khi đứt quãng mấy lần mới có thể kể rõ một chuyện.
Phí Bạc Lâm lặng lẽ lắng nghe, không biết đã nghe bao lâu. Gió ngoài cửa sổ ngừng thổi cũng là lúc hồi ức của Ôn Phục kết thúc.
Anh đợi cậu lắp bắp kể xong, đưa tay sờ vào tấm thẻ Phật đang được Ôn Phục nâng niu trong lòng bàn tay. Hai đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, tay của Phí Bạc Lâm ấm áp còn ngón tay của Ôn Phục thì lạnh ngắt.
Phí Bạc Lâm không rút tay lại, chỉ dùng ngón cái v**t v* vết mẻ trên tấm thẻ Phật, cười nói: "Thật ra năm đó mẹ tôi về có nhắc đến cậu."
Ôn Phục đột ngột ngẩng lên nhìn chằm chằm vào anh.
Phí Bạc Lâm nói: "Mẹ kể là bà nhặt được một đứa trẻ bên bờ sông ở Vân Nam, trông rất nhỏ, chỉ khoảng bốn, năm tuổi, không biết làm sao mà lại rơi xuống sông mà người nhà cũng không quan tâm."
Đây là lời thật của Lâm Viễn Nghi. Nhưng bà chỉ nhắc đến Ôn Phục đến đó là hết.
Ôn Phục chớp mắt chăm chú lắng nghe: "Rồi sao nữa?"
"Rồi..." Ngón tay Phí Bạc Lâm khựng lại, "Mẹ còn nói... đứa bé đó không nói chuyện, hỏi gì cũng không trả lời. Nếu không phải sợ bố mẹ cậu lo lắng thì mẹ đã nhặt cậu về làm em trai cho tôi rồi."
Đây là lời mà Lâm Viễn Nghi chưa từng nói.
Ôn Phục chống khuỷu tay nhích lại gần Phí Bạc Lâm một chút, gần như đến mức cậu suýt chạm vào mắt anh. Đôi mắt đen láy như hai viên ngọc quý nhìn chằm chằm vào anh: "Thật hả?"
"Thật mà." Phí Bạc Lâm xoa đầu cậu, mặt không đổi sắc, "Cậu đáng lẽ đã là em trai tôi từ lâu rồi."
Đôi mắt Ôn Phục lấp lánh, sau đó cụp mi xuống và chìm vào im lặng.
"Nhưng bây giờ cũng chưa muộn." Phí Bạc Lâm ấn cậu về gối, cẩn thận đắp kín chăn cho Ôn Phục, "Cuối cùng thì em cũng đã tìm được anh rồi. Em nói xem có đúng không?"
[Khi hai người mở lòng với nhau mình nghĩ cũng đến lúc đổi xưng hô, dù sao Phí Bạc Lâm cũng hơn Ôn Phục 1 tuổi. Bắt đầu từ đoạn này mình sẽ thay đổi xưng hô anh và em cho hai người nhé.]
Ôn Phục nhìn anh khẽ gật đầu một cái, không biết là đồng ý hay còn mang ý nghĩa gì khác: "Vâng."
Khi anh đắp chăn cho cậu, chiếc dây chuyền trên cổ cứ đung đưa trước mắt Ôn Phục. Nó cứ đung đưa qua lại, cuối cùng chăn cũng được đắp xong. Phí Bạc Lâm vừa định nằm lại thì Ôn Phục đã đưa tay ra túm lấy tấm thẻ Phật.
Mèo con ra chiêu luôn khiến người ta trở tay không kịp.
Phí Bạc Lâm cúi xuống: "Anh vừa đắp chăn cho em xong, sao lại đưa tay ra nữa?"
Ôn Phục nắm chặt tấm thẻ Phật, sờ vào hình ảnh trên đó thấp giọng nói: "Nó có phù hộ cho anh không?"
Phí Bạc Lâm sững người.
Nhớ lại những năm tháng thăng trầm đó, cuối cùng mọi thứ đều đã vượt qua.
Dù là nhờ tấm thẻ Phật hay vì điều gì khác anh cũng nên biết ơn.
Trời không phụ lòng người nhưng ơn nghĩa lẽ ra nên dành cho những con người khác.
Không phải thần linh, mà là dì Ngô dưới tầng hay người mẹ cắn răng kiên cường đến tận cùng. Dỗ dành một đứa trẻ thôi, có gì đâu mà khó.
Phí Bạc Lâm vừa định trả lời "Có" thì lại thấy Ôn Phục lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!