Editor: Sophie
Beta: Sophie
Lần đó Ôn Phục trở về, cậu không bị bắt nhưng cũng chẳng trộm được gì. Năm mươi tệ trong túi quần được cậu đưa hết cho cha nuôi.
Cậu vừa chết đi sống lại một lần, dường như biến thành một con người khác. Cậu xòe năm mươi tệ trong tay, chủ động lên tiếng trước khi cha nuôi kịp mở lời: "Con muốn đi học."
Người cha nuôi kẹp một điếu thuốc Ngọc Khê ba tệ một bao giữa ngón tay, lười biếng dựa vào đầu giường, khuỷu tay gác lên chiếc tủ đầy tàn thuốc. Hắn nheo mắt hút một hơi, làn khói trắng xóa phả thẳng vào mặt Ôn Phục: "Mày nói gì?"
Ôn Phục nói: "Con muốn đi học."
Người cha nuôi hơi hé mắt ra: "Cái gì?!"
Ôn Phục nói: "Con trộm đồ cho bố, bố cho con đi học. Nếu bố không cho con đi học, con sẽ không đi trộm nữa."
Người cha nuôi nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, đột nhiên đứng dậy từ trên giường, đá một cước vào bụng cậu: "Mày phản tao rồi, cái thằng tạp chủng này!"
Ôn Phục ngã ngồi xuống đất, thuần thục nằm xuống cuộn người lại, dùng hai tay che đầu chuẩn bị đón nhận những cú đấm và cước sắp giáng xuống.
Lần này cậu đã quyết tâm đạt được mục đích. Đôi dép lê nhựa bị chuột gặm mòn góc của người cha nuôi đập vào người cậu như mưa nhưng không thể ngăn được lời nói của cậu: "Con mặc kệ! Con muốn đi học! Nói gì cũng phải đi học! Nếu bố không cho con đi thì bố cứ đánh chết con đi!"
Chiếc dép nhựa trên tay cha nuôi văng ra, hắn lập tức chộp lấy chiếc khác tiếp tục nện xuống. Trong căn nhà cũ ẩm thấp tối tăm, bụi bặm bay mù mịt, tiếng kêu gào của Ôn Phục dần lịm đi, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh loạn xạ của đế dép và nắm đấm giáng xuống thân thể cậu.
Không biết đã qua bao lâu, người cha nuôi đánh mệt, ném dép xuống đất, xỏ một chân vào chống nạnh hỏi cậu: "Còn đi không?"
Ôn Phục không nói gì, chỉ có thân thể cuộn tròn như con tôm đang lặng lẽ thở. Rất lâu sau cậu vẫn ôm đầu bằng hai tay, giọng nói khàn khàn và yếu ớt xuyên qua kẽ tay: "Vẫn đi."
"Đ** m* nhà mày!"
Người cha nuôi định giơ tay đánh tiếp, nhưng khựng lại. Hắn biết không thể thực sự đánh chết người, gây ra án mạng thì rắc rối khó mà giải quyết. Vì một đứa trẻ như thế mà đánh đổi cả mạng sống, thậm chí phải ngồi tù, thì tuyệt đối không đáng.
Nếu thả Ôn Phục đi thì sao? Với sự lanh lợi của thằng nhóc này chưa biết chừng nó sẽ chạy đi báo cảnh sát.
Mà thả nó ra thì chính là một mối họa. Đầu óc Ôn Phục thông minh, có lẽ nó đã sớm nắm rõ hành tung của hắn.
Nếu nó thực sự đi tìm cảnh sát, với sự trợ giúp của thằng nhóc này hắn chắc chắn không thể chạy thoát.
Trước đây, nó đi theo hắn chỉ vì có cơm ăn, có chỗ ở. Tìm đến cảnh sát chưa biết sẽ bị đưa đi đâu; so ra, ngoan ngoãn theo hắn một kẻ buôn người vẫn còn tốt hơn.
"Nếu hắn chủ động vứt bỏ Ôn Phục, thằng nhóc vừa không được đi học, lại chịu bao trận đòn, sớm muộn cũng nảy sinh ý nghĩ trả thù. Khi ấy, dù thoát khỏi pháp luật nhất thời, hắn cũng khó mà sống yên, lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ.
Ôn Phục không thể nghe thấy những tính toán đó trong lòng cha nuôi. Cậu chỉ liếc thấy bàn tay đối phương giơ cao, theo bản năng co giật một cái, hai tay che đầu chặt hơn nữa, nhưng cuối cùng lại không có nắm đấm nào giáng xuống.
Cậu nghe thấy người cha nuôi nhổ một bãi nước bọt lên người mình: "Để xem sau này mày thi đỗ trạng nguyên thế nào."
Tấm nệm phía sau kêu lên cọt kẹt, người cha nuôi ngồi xuống lấy tiền trong ngăn kéo ra. Đến giờ đi đánh bài rồi.
Ôn Phục nhanh nhẹn đứng dậy khỏi mặt đất, chạy vụt ra như một con thỏ. Cậu chạy đến vòi nước ở cửa, dùng nước lạnh rửa sạch máu trên mặt và đầu.
Cậu biết mình đã được đi học.
Bọn buôn người cũng có mạng lưới quan hệ của riêng chúng. Không lâu sau Ôn Phục được nhập học tại một trường tiểu học ở thị trấn gần đó.
Ban ngày cậu đi học ở trường, buổi tối và cuối tuần lại theo sự sai bảo của cha nuôi đột nhập vào các nơi công cộng để thực hiện những vụ trộm nhỏ.
Trên cổ tay Ôn Phục luôn có những vết bầm tím của ngón tay, đó là vị trí đầu tiên mà tất cả mọi người theo bản năng tóm lấy cậu khi vô tình phát hiện ra.
Thỉnh thoảng mũi và mặt của Ôn Phục cũng mang theo những vết bầm tím, đó là kết quả khi cha nuôi uống rượu hoặc thua bài rồi trút giận lên cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!